- Thanh Tâm Kinh!
Vị sư cuối cùng thốt lên, ánh mắt hiện lên sự kích động xen lẫn mừng rỡ.
Trên không, đài sen đột ngột tan vỡ, biến thành vô số đóa hoa sen cùng đồ hình chữ “Vạn” mà rơi xuống phía dưới, một luồng khí tức trang nghiêm, thanh mát làn truyền khiến tất cả đều cảm thấy thư thái vô cùng. Minh Tiến dừng niệm, hô lên một từ.
- Thanh!
Lập tức tất cả biến thành làn khói hoàng kim, bao bọc lấy tất cả người có mặt tại đương trường. Làn khói cuốn lấy từng người, lấy ra một luồng khói màu đỏ rồi từ từ tan biến. Hắn khẽ gật nhẹ, nắm tay Tử Hàm từ từ hạ xuống, bay về lễ đài.
Mỹ Mỹ vui vẻ chạy tới đỡ vai hắn, nàng cười mỉm, khuôn mặt xinh đẹp ấy khẽ cọ nhẹ lên má hắn. Mọi người lập tức cảm thấy tay chân có linh lực trở lại, vội vàng đả tọa hồi phục. Chỉ duy nhất vị sư kia cung kính đứng lên, tiến tới phía ba người. Y khom tay bái lễ, sau đó nói.
- Đệ tử Vô Viêm, bái kiến sư thúc tổ!
Tất cả mọi người dù đang đả tọa, thanh âm vị sư nọ rất bình thường nhưng lúc này không gian yên tĩnh, người ở xa cũng có thể nghe thấy. Nhất thời toàn bộ mọi người mở mắt, ánh mắt kinh nghi bất định chiếu tới nam nhân nọ, trong đầu họ xoáy lấy ba từ “Sư thúc tổ”.
Tuyết Liên cũng không ngoại lệ, kinh ngạc tròn mắt. Vị sư kia nàng cũng biết qua chút danh tính, là bậc cao tăng đời thứ hai hiện tại của Thiên Hồng Tự. Hiện tại, đời thứ nhất,cao tăng dùng chữ “Hư” làm phật hiệu, chữ “Vô” là thứ hai. Danh tiếng vị Vô Viêm này không hề nhỏ, tu vi cũng đã cận kề Nguyên Anh Hậu Kỳ Viên Mãn. “Gọi y sư thúc tổ… vậy y không lẽ…”.
Tất cả đang phân vân, chợt nghe thấy nam nhân kia cười cuồng tiếu một hồi. Chưa ai hiểu ý hắn, ngay cả Vô Viêm cũng ngẩn người, cho rằng tính tình vị này kì quái. Y là phận dưới không dám bệ đàm. Vì thế vẫn cung kính đứng cạnh mà chưa mở lời. Minh Tiến cười dài một hồi, sau đó cung tay đáp lễ.
- Vị sư này, ngươi nhầm rồi, ta không phải là hắn!
- Sư thúc tổ, người không cần đùa giỡn với đệ tử. Danh phận của người sớm đã dương danh U Châu này rồi – Minh Gia Trang chủ - Minh Tiến. Thêm nữa, đệ tử trên dưới bổn tự vốn đang tìm người, ai ai cũng có ngọc giản miêu tả sư thúc tổ. Người lại đùa bỡn đệ tử rồi!
Vô Viêm cung kính nói, trong lòng thầm cho rằng tính tình vị này cổ quái, vì thế không chấp nhất mà chỉ chậm rãi trả lời. Đám người nhất thời ồ lên, ồn ào bàn tán.
- Minh Gia trang chủ? Thật là y?
- Ồ, ta nghe nói y đang bế quan kia mà?
- Hắn thật sự là người đó? Thật sự là Long Nhân sao...?
Đại diện các môn phái bắt đầu giao động, ngay cả Vương Phác Thiên cũng bắt đầu tính toán lôi kéo. Trong lễ ra mắt trước đó, hắn xuất hiện và thông báo không tiếp nhận bất cứ lời mời từ tông môn nào. Nhưng lần này đột nhiên xuất hiện tại đây, cơ hội lớn không thể bỏ qua. Lập tức các vị đầu lãnh tiến tới bái lễ làm quen, ra mắt. Đám người nhất thời ồn ào tiến tới.
Tử Hàm cau mày, nàng nhận ra trong vẻ mặt thản nhiên ấy của hắn mang theo sự cổ quái, vì vậy chăm chú nhìn. Hồi lâu, nàng mới nhận ra trong ánh mắt đầy vẻ cuồng tiếu ấy, ẩn ẩn những luồng xung động không rõ ràng. Nàng khẽ nắm tay hắn, xiết lấy.
Minh Tiến cảm nhận được sự chia sẻ của Tử Hàm, hít vào một hơi thật sâu rồi cung tay tới đám đông.
- Các vị, ta không phải hắn. Hắn là huynh đệ song sinh của ta!
Lời này nói ra, hắn vốn cho rằng có thể thoát ly được hiện tại. Nào ngờ đám người lại càng cuồng bạo hơn, hào hứng như thể thấy mỹ nữ khỏa thân mà lao tới bái lễ. Họ đều nhận biết sự việc kì quái trong lễ ra mắt của Minh Trang chủ, thấy hắn nói không phải người kia thì lập tức minh bạch, hắn là long nhân tới trên chiếc xe lăn. Ồn ào không ngớt, đám người dồn ép tới phía ba người. Ngay cả mấy vị đại diện kia cũng chỉ biết đứng ngẩn người, chưa biết nên làm sao. Vô Viêm thì ngạc nhiên, sau đó cau mày không cho là đúng. “ Thanh Tâm Kinh chỉ truyền cho nội gia đệ tử ,không thể có người ngoài học được...!”.
Minh Tiến thấy hiệu quả ngược, tức thời vừa ngạc nhiên xen lẫn kì quái. Hắn vận lực, nhún người ôm eo cả hai nàng nhảy lên trên không. Cả ba xuất ra phi hành, đứng vững trên đó. Hành động bất ngờ này khiến đám người chưa kịp phản ứng. Không chờ họ xuất ra phi hành, Minh Tiến đã vận Sư Tử Hống, cung tay nói lớn.
- Các vị, thứ lỗi