Minh Tiến còn đang ngẩn ra, Liên Liên đã kéo tay hắn tới, ánh mắt hướng tới hắn đầy ý van cầu. Nàng bí mật truyền âm. “Tướng công, chàng đỡ Quế Chi lên đi, giúp thiếp tạ lỗi. Lúc trước thiếp… thiếp không kiềm chế được bản thân!”. Minh Tiến khẽ cười, véo nhẹ má nàng rồi cúi người xuống, ý định nâng Quế Chi lên. Quế Chi có chút sợ hãi, nhưng sau đó nhắm mắt đợi hình phạt. Nàng biết khiến hắn phát điên lên như vậy, chẳng dễ gì có thể bỏ qua. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nhưng nàng chấp nhận, bởi nàng không muốn tâm sự của các tỷ muội cùng thuyền phải cất giấu mãi như vậy.
Trước mặt tất cả, chỉ thấy hắn phủ phục quỳ gối trước mặt Quế Chi, bái một lạy. Giọng run run.
- Quế Chi, cảm ơn nàng đã nói cho ta rõ. Ta không thể ngờ nổi các nàng lại phải chịu đựng nhiều thứ như vậy. Ta thật vô tâm!
Hắn lại quay qua chúng nữ, dập đầu một cái.
- Các nàng, ta xin đã tạ các nàng!
Hành động của hắn khiến chúng nữ hoàn toàn bất ngờ, không kịp có chút phản ứng. Ngay cả Quế Chi trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, cứng ngắc đứng đó không kịp làm gì. Ngân Nguyệt cuối cùng vẫn là người phản ứng nhanh nhất, kinh hãi nói.
- Tướng công, sao chàng lại…!
Minh Tiến mỉm cười, hắn khẽ đứng dậy, hướng tới phía Quế Chi mà nâng tay nàng đứng lên. Trên bàn tay hắn, một luồng kim quang nhu hòa xuất hiện, bàn tay kim quang ấy nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên má Quế Chi. Nàng vẫn còn đang trong mông lung, lúc này cảm nhận được một luồng khí ấm áp trên mặt mình mới hồi tỉnh. Thân hình thoáng run lên, nhưng sau đó ánh mắt liếc tới hắn hiện lên sự cảm kích, tin phục. Nàng cảm nhận bàn tay ấm áp ấy nhẹ nhàng xoa lên vết bàn tay kia, từng chút từng chút một làm thuyên giảm đi sự nóng rát của vết tát. Quế Chi hai chân dường như mềm nhũn, vô lực dựa vào lòng hắn. Ánh mắt nàng lúc này hoàn toàn là sự si mê và yêu thích, không hề rời khỏi khuôn mặt nam nhân kia lấy một chút.
Chúng nữ im lặng, đều âm thầm cảm thấy trong lòng thật sự ấm áp, ngọt ngào hơn cả đường mật. Tai U Châu này, nam nhân tuyệt đối không bao giờ quỳ gối trước nữ nhân. Nam nhân chỉ chịu quỳ gối duy nhất ba lần: lễ phụ mẫu sinh thành, lễ bái sư thừa; Nếu có lễ bái nữ nhân cũng chỉ duy nhất trong lễ bái đường. Còn thông thường, cho dù đó là lúc sinh tử, nam nhân cũng vẫn giữ lấy chút danh dự bản thân mình. Nhưng hắn thì khác, hắn mặc kệ thứ danh dự hão huyền ấy. Đương nhiên, sẽ có lúc hắn điên cuồng làm mọi thứ để bảo vệ danh dự bản thân, bảo vệ cái tôi bất khả xâm phạm của hắn. Nhưng lúc này, trước mặt các nàng, một cái bái lễ này thật sự chưa đủ để tỏ rõ sự cảm kích của hắn…
Bàn trà đông đủ, đương nhiên bao gồm cả hắn cùng tất cả các nàng. Liên Liên ngồi bên phía trái hắn, chỗ bên phải là Bạch Hổ nhanh chân chiếm lấy. Mọi người chậm rãi uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm. Dường như hoàn toàn không có việc trước đó xảy ra. Ưu tiên nhất, có lẽ vẫn là Bạch Quế Chi, nàng lúc này đang ngồi trên đùi hắn, hai má đỏ bừng dựa trên vai hắn. Đôi tay thon dài khẽ mân mê chén trà thơm.
Hắn im lặng, lắng nghe các nàng nói chuyện. Thi thoảng mới nói chen vào một hai câu. Các nàng trao đổi, thực chất vẫn chủ yếu là về vấn đề tu luyện, vượt bình cảnh. Một số ít mới nói đến vấn đề sinh hoạt thường ngày khiến hắn đa phần đều im lặng. Hắn vốn cứ tuần tự tiến giai, cũng chẳng có kinh nghiệm gì mà nói, vì thế chỉ ngồi im cười trừ. Một hồi, dường như đã hết chủ đề, các nàng đều im lặng uống trà. Hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói.
- Các nàng, đã lâu chúng ta chưa tập trung đông đủ thế này. Hay là vậy đi, các nàng muốn ăn món gì cứ nói, lát nữa ta đích thân vào bếp!
Chúng nữ nghe hắn nói xong, nhất thời tròn mắt kinh dị. Ngoại trừ Tử Hàm, Mỹ Mỹ và Tuyết Liên ra, còn lại ánh mắt đều chiếu tới hắn như thể ngắm nhìn một sinh vật lạ. Minh Tiến thấy phản ứng của các nàng mạnh như vậy, tức thời trên mặt hiện lên sự tò mò. Hắn rút trong túi trữ vật ra một cuốn sổ trắng, lại lục tìm bút nghiên. Tay đều đều mài mực, không ngẩng lên, cười mà nói.
- Chà, còn ngại sao? Vậy ta điểm danh, đầu tiên là từ nàng, Liên Liên...!
Hắn cầm trên tay một tờ thực đơn dài các món ăn, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Có nhiều món hắn từng nghe, xong cũng có những thứ hắn chưa từng biết. Liệt kê ra ở đây cũng tới bảy tám chục món ăn. Tay nghề nấu nướng của hắn cũng chẳng phải cao thủ, lúc này hắn thoáng trầm ngâm. “Có cách rồi!”. Hắn đột nhiên mỉm cười, đứng dậy rời đi…
Thời tiết đã chớm hạ, dần dần buổi trưa tiết trời oi bức hơn. Tuy vậy về buổi tối, vẫn còn một phần nào đó se se lạnh, dường như mùa đông vẫn cố níu kéo lại nơi này. Nơi hậu viện, một bàn đá dài đã được kê tới, bên trên bày ra ba cái chảo bằng đồng, hình dạng những cái chảo này vô cùng đặc biệt. Nơi giữa trung tâm được gò cao lên, thon dài như một ngọn núi nhỏ. Đặt phía dưới chảo đồng là một bát đất lớn, bên trong chứa đầy than củi đang hừng hực tỏa nhiệt. Hắn lúc này hai ống tay xắn cao lên tận vai, khệ nệ bê một cái nồi lớn, trút nước trong nồi lần lượt vào ba cái chảo đồng. Bỏ nồi lớn qua một bên, hắn lại tất tả chạy về phía nhà bếp, thoăn thoắt như thoi đưa.
Lần lượt, vô số những đĩa đựng đồ ăn được bày