Lúc này đột nhiên cả ba người đều nhìn lên phía bắc,xa xa đang có một đạo lục quang đang xé gió lao tới.Minh Tiến trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương cũng bất ổn,hắn thả ra thần thức thì không khỏi kinh sợ - Nguyên Anh hậu kỳ!
Đạo lục quang nọ càng lúc càng bay tới gần tiểu đình,Minh Tiến cũng Như Như càng lúc càng cảm thấy một luồng uy áp lớn như thủy triều tràn tới,phủ lên không gian xung quanh tiểu đình.Như Như thân hình trở nên run rẩy,nàng dựa hẳn vào người hắn,hai chân như mềm nhũn.Minh Tiến thì âm thầm vận chân lực nên vẫn tạm thời có thể đứng vững.
Đạo lục quang hạ xuống dần,trong làn ánh sáng dần dần mờ nhạt xuất hiện một nam nhân thân hình cao lớn.Người này tuổi khoảng ngoài bốn mươi,nước da ngăm ngăm đỏ.Khuôn mặt chữ điền,cặp lông mày rậm cùng ánh mắt có thần,từ người y tỏa ra một luồng khí thế khó có thể miêu tả bằng lời.Y mặc một bộ y phục màu tím,thắt đai lưng bạch ngọc,nhẹ nhàng vẫy tay thu hồi phi hành có hình một cái khiên lớn vào túi trữ vật.Bàn tay to bè khẽ vuốt lên chòm râu đen,ánh mắt hướng tới ba người phía trước.Hách Thông vội vàng cung kính cúi đầu.
- Thuộc hạ tham kiến môn chủ!
- Ừm,người này là người vừa phá trận sao,tả hộ pháp?
- Vâng,chính là y thưa môn chủ!
Hách Thông cung kính nói,ánh mắt hướng về phía Minh Tiến như chỉ dẫn.Minh Tiến thấy vậy cũng cung kính bái lễ.
- Tham kiến tiền bối!
Nam nhân mới tới dường như không hề để ý là hắn vừa bái lễ,chỉ chăm chú quan sát hắn.Lão vuốt vuốt chòm râu đen,chăm chú nhìn hắn thật kĩ. “Chỉ là một thanh niên mới tu tập tới Trúc Cơ,sao lại có thể phá đi Huyễn Ảnh Niên Trận kia chứ?Xem ra hoặc y có thân phận đặc thù hoặc có pháp bảo gì đó cổ quái!” Lão âm thầm suy nghĩ,đột nhiên ánh mắt đều tập trung tới thanh băng kiếm mà nam nhân nọ cầm trên tay.Ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn khi nhìn tới chuôi kiếm,trong lòng chợt chấn động. “Kia không phải nội đan của cổ thú Thiên Long hay sao?”.Lão lại nhìn sang phía nữ nhân đang dựa vào người nam nhân này,nhìn tới hỏa điểu đang đậu trên vai nàng ta thì thốt lên.
- Hoàng Yến?Các ngươi là thế nào với Lục Vô Danh?
Minh Tiến nhất thời ngẩn ra,chưa biết đáp ra sao.Như Như thì trong lòng lại có trấn động,hóa ra ngọc phiến này là của Lục Vô Danh hai trăm năm trước, y chỉ là một tán tu nhưng lại có thể tu tập tới Ngưng Phong trung kỳ,trở thành một huyền thoại trong giới tán tu.Trong cuộc chiến giành địa vị tại U Châu,y một mình đánh bại tám trong mười vị trưởng lão của Cửu Long Môn – môn phái danh bài hàng thứ năm trong cửu đại tông môn U Châu.Như Như vội truyền âm cho Minh Tiến,sau đó đứng cúi người mà bãi lễ với nam nhâm áo tím nọ.
- Tiền bối,tướng công tiểu bối là truyền nhân của Lục Vô Danh!
- Hắn là truyền nhân của lão Lục sao?Ha ha ha,tốt…tốt lắm.Quả nhiên lão Lục này có con mắt tinh đời!
Nam nhân áo tím chợt cười lên vui vẻ,tiếng cười của lão xóa tan đi u ám nơi đây.Hách Thông cùng Minh Tiến thì thầm thử phào,trong lòng trút được một tảng đá ngàn cân.Như Như lại khẽ truyền âm với hắn,sau đó hắn chắp tay lễ phép hỏi.
- Xin hỏi tiền bối với gia sư là…?
Nam nhân áo tím cười tươi,bước tới vỗ vỗ vai hắn vẻ vô cùng thân mật,nói.
- Ta với lão Lục là bạn cũ,nhưng tính cách lão Lục cổ quái chắc ngươi biết rồi,chắc chắn y chưa từng nhắc gì qua về ta đúng không?
Minh Tiến gật gật đầu,trong lòng lại thở ra nhẹ nhõm.Thật sự thì hắn có biết ai là Lục Vô Danh đâu,chẳng qua là làm theo lời Như Như mà thôi.Lúc đầu hắn cứ lo người áo tím này với ngọc phiến có hiểu biết,chỉ sợ là cừu nhân thì hôm nay mạng nhỏ của hắn và Như Như chắc xong.Rất nhanh hắn cung kính nói.
- Tiền bối,vậy xin tiền bối đưa ra khảo thí thứ ba cho vãn bối.Vãn bối từng khẩn cầu vị tiền bối kia nhưng y nói không đủ quyền quyết!
Nam nhân áo tím vui vẻ cười mà nói.
- Không cần,không cần.Ngươi là truyền nhân của lão Lục thì cũng coi như môn đồ của Bạch Thiết Hùng ta,không cần khảo thí nữa!
Minh Tiến nghe vậy thì thầm cảm thấy may mắn,không ngờ lần này lại thuận tiện như vậy.Nhưng trong lòng cũng lại đề cao cảnh giác thêm một lần,hắn không biết tán tu họ Lục nọ có thật là bằng hữu với Bạch Thiết Hùng này hay không hay y đang mưu đồ gì đó.Lợi dụng hắn mà moi thông tin hay tìm bảo vật mà tán tu họ Lục cất giấu.Việc này cần khẳng định thêm,theo truyện thì tu tiên giới vốn xảo trá vô cùng,đề phòng vẫn là hơn hết.Nam nhân áo tím mặt mày tươi cười,vội kéo hắn vào tiểu đình,phất tay cho Hách Thông đi chuẩn bị trà.Bạch Thiết Hùng nhìn Minh Tiến mà ôn tồn nói.
- Dị linh căn băng hệ,lại có thể tu tập tới Trúc Cơ sơ kỳ.Quả thật xưa nay hiếm có người đạt tới như ngươi.Ồ,nữ nhân này cùng không kém a,thân mang Hỏa linh căn.Mà vừa rồi cô ta gọi ngươi là tướng công,không lẽ ngươi còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?
Minh Tiến nhìn qua Như Như,chỉ thấy nàng cúi đầu e thẹn thì cười nói.
- Tiền bối,nàng là người có hôn ước với ta.Chúng ta thành thân vốn chỉ là chuyện sớm muộn thôi!
- Chưa thành thân,vậy hả?Tốt…tốt…
Bạch Thiết Hùng khẽ gật gật đầu.Minh Tiến thì quay qua Như Như,ánh mắt đầy khó hiểu.Như Như cũng cùng lúc nhìn tới hắn cũng với ánh mắt như muốn dò hỏi.Cả hai nhất thời không hiểu tại sao lão tự nhiên lại nói thế,lại còn mang vẻ mặt như vui mừng vô cùng sau khi nghe Minh Tiến đáp.Hách Thông mang trà lên,sau đó lặng lẽ cáo lui.Bạch Thiết Hùng sau đó ngồi trò chuyện với Minh Tiến vô cùng sảng khoái,hắn cũng vờ như