Minh Tiến chỉ chú tâm toàn lực phi hành,cũng không để ý Ngân Nguyệt lúc này đang làm gì,chỉ thấy miệng ngọc phát ra những thanh âm rất nhỏ,còn con mèo trắng trong lòng nàng cũng ngao ngao như đáp lời.Minh Tiến đương nhiên có nghe cũng không hiểu,nhưng Ngân Nguyệt thì hoàn toàn hiểu rõ,trong miệng nàng lại khẽ mấp máy.
- Bạch Hổ muội muội,rốt cuộc tại sao ngươi lại xuất hiện ở U Châu này?Ở lại linh giới không phải tốt hơn sao?
Con mèo nhỏ trong lòng nàng ngao ngao đáp lại.
- Huyền Hồ tỷ tỷ,không chỉ có ta đâu.Cả tứ phương vệ nữ năm đó cũng bị khe hở không gian dịch chuyển tới đây!
- Không thể nào,cả Thanh Long,Chu Tước,Huyền Vũ cũng bị đưa tới đây sao?Muội không đùa ta đấy chứ?
Ngân Nguyệt cả kinh,thân thể chợt run lên một cái.Minh Tiến đột nhiên thấy nàng run rẩy trong lòng mình,hắn dừng lại,lấy trong túi trữ vật một tấm áo choàng,vươn tay khoác lên người nàng.
- Ngân Nguyệt,lần này lại bắt nàng một phen chịu khổ cùng ta rồi!
- Đa tạ tướng công,thiếp không sao đâu.Cứu người là cần kíp,chàng mau đi đi!
Ngân Nguyệt nhu thuận đáp lại,Minh Tiến thấy vậy thì mỉm cười,hôn lên trán nàng rồi lại tiếp tục dồn chân lực vào Trúc Ngọc,xé gió lao tới.Ngân Nguyệt hai má ửng hồng,nàng khẽ cựa mình yên vị trong lòng hắn,con mèo nhỏ lại ngao ngao một hồi.
- Nha!...hai người…đáng ghét!Chờ ta có thể hoàn toàn khôi phục chân lực,lập tức hóa hình người cướp lại chàng ấy từ tay tỷ!
- Này nha Bạch Hổ,ta dù sao cũng gặp chàng trước muội nha.Vì thế ta dù là thiếp những vẫn hơn muội một bậc đấy!Còn nữa,chàng ấy không phải kẻ háo sắc đâu mà tứ phương vệ nữ các muội định dùng nhan sắc để mê hoặc!
Bạch Hổ không phục,ngao ngao đáp.
- Muội nói cho tỷ biết nha,tứ phương vệ nữ chúng ta không thèm dùng nhan sắc để mị nhân đâu nha!Hứ,ai lại không biết Huyền Hồ Nữ trời sinh phong tình,dáng điệu cùng nhan sắc đều tuyệt thế!...
Một Hồ một Hổ cứ thế nói chuyện suốt một đoạn đường dài.Minh Tiến thấy con mèo cứ ngao ngao mãi thì cho là nó bị lạnh,hắn khẽ nhắc Ngân Nguyệt che gió cho nó,sau đó vẫn tập trung mà lao đi.Con mèo nhỏ đột nhiên cắn vào ngón tay hắn khiến hắn giật mình,sau đó chỉ đưa ngón tay lên miệng mút,lắc lắc đầu.
- Con mèo này thật là nghịch ngợm,chờ xong việc coi ta xử lý ngươi sao!
Minh Tiến cười mà nói,con mèo dường như hiểu ý cũng ngao ngao một hồi.Minh Tiến nghe vậy thì cười xòa,không chú ý tới nó nữa.Ngân Nguyệt thì mày phượng hơi cau lại,vươn ngọc thủ cốc lên đầu nó.
- Ngươi là Bạch Hổ hay Sắc Hổ vậy,không ăn nói cho ra dáng thục nữ chút nào.Cái gì mà chờ ta ăn chàng?Sau này ta nhất định phải dạy bảo lại muội một phen mới được!
Bạch Hổ không đáp,từ cái miệng phun ra một giọt máu nhỏ,nó rớt trên cái ổ khóa ngọc trắng đeo trên cổ Bạch Hổ,lập tức một tia sáng kì quái lóe lên trên mặt cái ổ khóa rồi rất nhanh tiêu tán hết.Cùng lúc ấy,tại một dỉnh núi cao quanh năm đầy băng tuyết;một khu rừng với những thân cây cao vút,thẳng tăm tắp;một bờ biển cát trắng,nước xanh mênh mông kéo dài tới tận chân trời.Có ba giai nhân cũng đeo một ổ khóa ngọc trên cổ,các ổ khóa cùng lúc phát sáng.
Linh giới,tứ phương vệ nữ chính là tứ thánh thú có nhiệm vụ bảo vệ cửa ngõ ra vào linh giới.Chính tứ nữ này cũng là người thi hành độ thiên kiếp để các tu sĩ có thể hay không thể tiến nhập nơi đây.Vốn là năm đó sau khi Ngân Nguyệt mất tích,mẫu thân nàng vì quá đau lòng mà sinh bệnh,cha nàng thì lập tức phát động tìm kiếm.Tứ phương vệ nữ với Ngân Nguyệt giao tình không nhỏ,cũng tham gia tìm kiếm.Nào ngờ cả bốn nàng vừa đặt chân ra ngoài đã bị một khe hở không gian hút vào,Bạch Hổ vì vận dụng thần lực bảo hộ cả bốn người nên chân lực bản thân đại suy,khi từ khe hở không gian ra thì cả bốn đều bị đưa tới những nơi khác nhau.Bạch Hổ phần vì chân lực bản thân đại tổn hao,hơn nữa lại không thể hóa hình người nên đành ủy khuất lang thang khắp nơi.Cuối cùng bị một bầy dã lang bao vây tưởng như cái mạng nhỏ đã tận,không ngờ lại được Huệ Tuệ cứu giúp.Nàng chấp nhận sống trong túi sủng vật vì cần một không gian yên tĩnh để hồi phục thực lực.Vừa rồi vô tình cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Huyền Hồ nên mới làm loạn đòi ra.
Lại nói về việc Bạch Hổ vừa gặp mặt đã “chấm” Minh Tiến,điều này Ngân Nguyệt cũng không cảm thấy có gì là lạ.Năm xưa khi bốn nàng này mới được chọn làm người kế vị chức danh tứ phương vệ nữ,đã có một vị trưởng lão từng tiên đoán,bốn nàng sẽ chung một chồng.Hơn nữa người này không phải là người linh giới,cũng không phải là kẻ tu chân.Chỉ biết người này với bốn nàng có chung duyên phận,vị trưởng lão này sau khi nói xong,lại tươi cười nhìn Ngân Nguyệt mà thì thầm vào tai nàng “Ngân Nguyệt tiểu thư,sau này mong tiểu thư chiếu cố cho họ!”. Lúc ấy đương nhiên Ngân Nguyệt không hề hiểu hàm ý trong lời nói này,bất quá giờ mới hiểu ra.Nàng hiểu,đương nhiên tứ phương vệ nữ cũng hiểu,các nàng tuy cách xa nhau nhưng ổ khóa ngọc nọ trên cổ chính là tâm ý tương linh.Vì vậy mà càng ngày càng trở nên thân thiết như chị em ruột,vừa rồi là cách mà Bạch Hổ thông báo cho ba người còn lại là nàng đã tìm được người trong lời tiên đoán của trưởng lão năm nào…
Trong khu rừng thuộc dãy Cửu U,có lão nhân trung niên đang bước thấp bước cao tiến vào trong.Lão nhân này là tiều phu lâu năm ở Cửu U này,mọi người hay gán cho lão biệt danh là “ Lão Hủ”,sở dĩ có cái biệt danh này là do tính lão cực kỳ cổ hủ:uống rượu cũng chỉ chuyên một tiệm duy nhất,quần áo cũng mặc chỉ một dạng duy nhất,đường vào rừng cũng chỉ theo một hướng duy nhất…thậm chí ngay cả ngủ cũng chỉ một tư thế duy nhất mà thôi.Lão Hủ vốn không vợ không con,chỉ sống một mình trong căn nhà nhỏ lụp xụp ngoài bìa rừng,lão sống dựa vào củi kiếm trong núi mà mang bán hay đổi lấy lương thực.Lão Hủ hôm nay bước chân có vẻ siêu vẹo,dường như còn ảnh hưởng của hơi men tối hôm trước.Nguyên là hôm qua,lão vô tình đắc thủ