- Cái gì?...Các ngươi…các ngươi dám…
Ngân Nguyệt ánh mắt lãnh khốc nhìn tới ba người nọ,sát khí cùng khí áp không kiêng dè ai mà bộc phát lan ra khiến cho tất cả đều cảm thấy bức bối khó thở.Ngay cả Bạch Phụng cũng run rẩy,nàng thật sự hoảng sợ vô cùng.Nàng chưa nhìn ra tu vi Ngân Nguyệt,nay lại cảm nhận khí áp tu chân cao vô cùng của nàng ta thì giật mình.Ngân Nguyệt lúc này bất chấp việc có bao nhiêu người ở đây,sau lưng nàng đã xuất hiện chín cái đuôi trắng muốt,trong tay đã xuất hiện cây ngân thương nọ,nàng lạnh giọng.
- Các ngươi hôm nay đừng hòng thoát chết,cả đám người Giao Nộ bang còn lại nữa!
- Cửu Vỹ…cửu vỹ ma hồ…
Cáp Long lắp bắp,toàn thân run lẩy bẩy.Ngân Nguyệt thấy bộ dạng này thì cười nhạt,nói.
- Ta là Cửu Vỹ Thiên Hồ,là Huyền Hồ chứ không phải Ma Hồ!Nhưng cho dù ta không cùng huyết thống với những Hồ nhân kia nhưng ta vẫn thuộc về Hồ tộc,các ngươi chuẩn bị đền tội đi!
Ngân Nguyệt thực sự giận dữ vô cùng,nàng nhớ lại năm xưa bị truy lùng phải trốn tránh khổ cực,lại nghe nói xử nữ hồ bị bắt đều được đem bán làm nô lệ khiến nàng càng bực tức hơn.Ngân quang trên thân thương càng lúc càng chói mắt,sắc mặt nàng càng lúc càng âm lệ đầy sát ý.Bạch Phụng ngây người nhìn tới chín cái đuôi nọ,lại nhớ lại lời Minh Tiến nói lúc trước thì giật mình.Nàng vốn cho rằng Minh Tiến chỉ nói đùa để an ủi,ai ngờ vị tỷ tỷ này lại là Cửu Vỹ Hồ thực sự.Nàng lấy lại bình tĩnh,vội vàng truyền âm với Ngân Nguyệt.
- Ngân Nguyệt tỷ,tỷ bình tĩnh lại có được không?Chúng ta cần bình tĩnh xem đám người này có điều gì muốn nói đã,muội không muốn tướng công vừa hồi tỉnh đã phải giải quyết những việc này!
Ngân Nguyệt nghe nửa đầu câu nói của Bạch Phụng thì cho là nàng ta cố ý ngăn cản mình,nhưng khi nghe hết câu thì nhất thời lại tự nhủ thầm mình quá nóng vội.Lại nhớ tới lúc luyện đan Minh Tiến bất chấp cơ thể suy nhược vẫn cố truyền chân khí ình,hai má chợt hồng lên,sát ý tiêu tan quá nửa.Nàng chậm rãi thu hồi ngân thương cùng cửu vỹ,nhẹ nhàng đứng phía sau Bạch Phụng.Lại để tay nàng ấy nắm lấy tay mình,ánh mắt vẫn đầy phẫn nộ nhìn về phía ba người nọ.Cáp Long sau khi nếm trải uy áp ấy thì sợ hãi,ngay cả cầm cốc trà cũng run run,Bạch Phụng thấy vậy thì thở dài,hỏi.
- Rốt cuộc các người cần gì thì nói ra đi,đừng trách tỷ tỷ ta.Cũng tại các người tham lam mà thôi,sinh vật nào khi sinh ra trên đời cũng đều có sinh mệnh cả.Các người nhẫn tâm bắt họ về bán thì thử hỏi,nếu như đổi lại Hồ tộc bắt con cái các người đem bán,xem các người có nổi giận hay không?
Lão nhân cùng với hai tráng hán nọ cúi đầu im lặng,trong sảnh nhất thời im lặng như tờ.Bạch lão gia vốn đã lui ra từ lâu,chỉ còn Bạch Vu Thuần đứng xa xa mà nhìn tới.Vừa rồi cả hai cha con họ Bạch đều đã nếm thử uy áp cùng sát khí,vì vậy không khỏi một phen kinh hãi.Bạch Vu Thuần trong lòng lại càng bội phục “Tiến ca quả thật cao số a,có những vị nương tử xinh đẹp mà tu vi lại cao ngất trời nữa.Hầy.còn ta thì…!”.
Cáp Long sau hồi ủ rũ,cuối cùng cũng ngẩng lên nói.
- Tại hạ quả thật vô cũng hổ thẹn,các anh em trong bang cũng vậy.Chỉ vì chút linh thạch mà còn làm liên lụy tới hai phường săn lân cận,thật sự là điều chúng tại hạ không muốn.Vì thế mới kéo nhau lên Cửu U này,định bụng lập bang phái để tạm có chỗ nương thân,không ngờ Đoạn Hân lại…Ài,thật xin các vị tha tội!
Nói xong thì phủ phục xuống mà bái lạy,hai tráng hán phía sau cũng không chậm trễ làm theo.Ngân Nguyệt trong ánh mắt ánh lên sự khinh thường,miệng nàng khẽ nhếch lên châm biếm.Bạch Phụng thì lắc lắc đầu,gieo gió gặt bão mà thôi.Nhưng thấy một lão nhân gầy gò như vậy lạy lục,nàng thật sự không nỡ,vôi nói.
- Các người đứng lên đi,có gì thì nói luôn,đừng dài dòng.Ta còn chuẩn bị phải bế quan!
- Điều này…điều này…chỉ là cầu xin Minh tiền bối cho chúng tại hạ được ở lại Cửu U này,thật sự nếu rời nơi đây chúng tại hạ không biết có thể đi đâu nữa.Giao Nộ bang xin bồi thường linh thạch,lại xin Bạch gia thu nhận.Cầu xin hai vị chuyên lời cho Minh tiền bối giúp cho!
Nói xong lại phủ phục dưới nền đại sảnh,Bạch Phụng cau mày trầm ngâm không nói,lúc đầu nàng nghĩ có thể tự quyết việc này,nhưng hiện tại nó lại lớn hơn nàng suy nghĩ nên do dự không dám quyết…
Lúc này,cách vùng Cửu U cả ngàn dặm về phía Nam,trong một cánh rừng nhỏ,có một căn nhà đơn sơ đang sáng đèn đuốc.Thoạt nhìn thì chỉ có thể nghĩ đây là một căn nhà nhỏ của một tiều phu mà thôi.Ấy vậy mà bên ngoài có hơn chục người được trang bị đao thương canh phòng,lại có vô số hắc khuyển to lớn đang gầm gừ bên ngoài.Nơi cửa có hai tráng hán vạm vỡ,một tên đang cầm đuốc,tên còn lại ghé mắt nhìn vào trong căn nhà nọ,miệng chảy nước miếng ròng ròng.Tên đứng cạnh vỗ vỗ vai hắn.
- Lau cái miệng mày đi,đừng có nhìn làm gì.Cho dù mày làm cả đời cũng không có cơ hội đụng tới mấy con bé này đâu!
- Ầy,huynh à,mấy con nhỏ này ngon quá,đệ không thể không nhìn được!Chẹp chẹp…
Tên kia thấy vậy thì lắc đầu,cốc lên đầu tên đang nhòm trộm một cái rõ kêu.Mặc kệ y ôm đầu nhăn nhó,hắn nói.
- Đừng có mơ hão nữa đi,cho dù ngươi tới hoa lâu cũng không có đủ tiền mà chạm tới chân chúng đâu!Hừ!
Tên bị cốc xoa xoa đầu,rất nhanh ánh mắt biến đổi,hắn cười hí hí mà nói nhỏ.
- Này huynh,sao chúng ta không lôi hai con bé ra mà thưởng thức chứ?Dù sao cũng có ai kiểm tra