Các Hồ binh nhanh tróng dựng lán bạt,thật ra thì họ chỉ mang theo một bộ lán trại lớn cho Hồ Hậu dùng mà thôi.Còn họ thân đều là tráng sĩ Hồ tộc,ngủ ngoài trời là thói quen rồi.Nhìn ánh mắt ái ngại của đám Hồ nữ,nàng bật cười khanh khách,kéo tay bọn họ cùng vào trong lán.Đám tinh binh thì nhanh tróng chia nhau ra chấn thủ các nơi,hai ba người lập thành một nhóm,bắt đầu nhóm lửa.Hoàng hôn dần dần buông tấm màn đỏ ối lên toàn bộ khu rừng,như hòa cùng với ánh lửa hồng của đám tinh binh tạo ra.Thật yên bình,tĩnh lặng…
Đám Hồ nữ nhất nhất đòi nàng chỉ điểm về những khúc mắc chốn khuê phòng,Linh Trâm nghe vậy thì phì cười,sau đó cũng thì thầm to nhỏ với các nàng hồi lâu.Trong lán thi thoảng lại rộ lên những tiếng cười khúc khích,đán tinh binh bên ngoài tuy nghe nghóng nhưng cũng không dám lám phiền.Trong lòng họ,vị Hồ Hậu này quả thật không hề kém Hồ Hậu Nhan Hương năm nào.Nàng ta cũng hòa ái,cũng rất thoải mái với đồng tộc.Việc lôi kéo cả đám Hồ nữ vào lán khiến họ cảm thấy bội phục nàng vô cùng,xưa nay tôn ti thứ bậc trong Hồ tộc phải nói là vô cùng nghiêm khắc,ấy vậy mà vị Hồ Hậu này lại xem như không khiến đám tinh binh càng lúc càng kính phục,càng lúc càng cảm thấy tự hào.Họ tự hào vì là những người được nàng đích thân thống lĩnh…
Trăng đã lên,trong khu rừng nọ dẫn dần yên tĩnh hơn.Không gian chỉ còn tiếng lép bép của những đống lửa lớn hòa lẫn với tiếng côn trùng rả rich trong đêm,thi thoảng là những câu trao đổi nho nhỏ của đám tinh binh.Trong lán,những Hồ nữ kia đều đã say giấc,Linh Trâm nhìn tới họ mà mỉm cười.Cũng đúng thôi,liên tục di chuyển hơn một ngày khiến các nữ Hồ đều mệt mỏi,sức của họ đâu có thể so sánh với thể lực tinh binh và nàng được.Linh Trâm khẽ tháo bộ giáp trên người,cây cung cùng với bao tên cũng gác lại một góc,nàng vươn tay tháo bỏ cây trâm trên mái tóc,để nó buông xõa sau lưng,nhẹ nhàng bước ra khỏi lán.Đám tinh binh canh gác bên ngoài thấy động vội nhìn lại,sau đó cung kính cúi đầu.
- Vương H…
-Suỵt!
Linh Trâm khẽ đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng,đám tinh binh nhất thời hiểu ý,không nói gì thêm mà lập tức cúi đầu.Nàng chỉ khe khẽ mỉm cười,nhón chân bước đi về phía thác nước cách đó không xa.Mái tóc trắng tinh,khuôn mặt kiều mị,thân hình câu tâm dẫn phách ấy uyển chuyển rời đi.Dưới ánh trăng đêm,nàng lại càng thêm tuyệt mỹ,một vẻ mị hoặc bí ẩn cùng kiêu sa khiến cho nhân tâm ngây ngốc.Đám tinh binh ai ai đều há miệng,chăm chú nhìn theo cái thân ảnh tuyệt mỹ ấy cho tới khi nó bị che khuất bởi tán cây rừng…
Vô Lệ uể oải nằm trên một cái chạc ba,hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng.Từ sau lần giao thủ thất bại với Minh Tiến tại dãy Phụng Hoàng,hắn thân thụ thương mà rời đi.Dọc đường không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà liên tiếp gặp mấy tông môn đang truy lùng hắn,trải qua quyết chiến liên miên,mấy lần gặp hiểm cảnh mới có thể chạy thoát.Hắn vươn cánh tay lên nhìn,dưới những tia sáng lờ mờ lọt qua tán lá,Vô Lệ cảm thấy một nỗi uất hận khó tả. “Minh Tiến,ta nhất định báo thù…nhất định ta sẽ báo thù…”.Vô Lệ cảm thấy đau đầu,hắn khẽ vươn vai tháo bỏ toàn bộ y phục,từ trạc cây nhảy ùm xuống hồ nước trước mặt.Nước mát khiến tâm thần hắn thư thái hơn,lập tức mặc kệ mọi thứ,nhắm mắt tận hưởng…
Linh Trâm đã tới cạnh hồ nước,phía xa xa là thác nước đang tung bọt trắng.Dưới ánh trăng đêm,thác nước lại càng thêm huyền ảo,từng đám bọt trắng này trở nên long lanh nhiều màu,ngân quang loang loáng.Linh Trâm khẽ vươn vai,dần dần cởi bỏ y phục bên ngoài,gấp gọn lại đặt lên một phiến đá.Thân hình người ngọc chậm rãi bước từng bước tới hồ nước.Làn nước mát lạnh dần dần ôm lấy thân thể nàng,tới đùi…tới bụng…tới cổ,lúc này nước trong hồ đã hoàn toàn ôm trọn lấy tấm thân mỹ miều ấy mà mát xa,mơn trớn.Linh Trâm khe khẽ cúi đầu,xõa mái tóc trắng dưới làn nước mát,nàng cảm thấy thư thái vô cùng,khe khẽ hát lên một khúc nhạc êm dịu trong đêm.
- Thiếp là Hồ ly ngàn năm tu luyện…tu luyện ngàn năm cô độc có ai hay?...Chỉ mong tìm được một kiếp chung tình…chỉ mong có thể bên chàng trọn đời trọn kiếp…
Tiếng hát du dương cất lên,dường như át đi cả tiếng ầm ào của thác nước.Thanh âm ấy như lan tỏa,luồn lách tới mọi ngõ ngách trong không gian,nó mơn trớn,ôm ấp toàn bộ khoảng không dưới ánh trăng mờ ảo…
Vô Lệ đang thả mình lập lờ trôi nổi trong làn nước mát,đột nhiên bị tiếng hát ấy đánh thức,hắn trong vô thức nhổm người lên nghe ngóng.Trong ánh trăng mờ ảo,Vô Lệ thấy cách chỗ hắn không xa có một bóng trắng thì hiếu kì,lẳng lặng mò tới gần.Linh Trâm lúc này hoàn toàn không đề phòng,vì thế cũng không hề nhận biết có một bóng người đang âm thầm tiến tới,nàng vẫn đang cất giọng oanh vàng mà hát,hai tay không ngừng vuốt lên mái tóc trắng của mình.Vô Lệ chậm chạp tiến tới,cho tới khi hắn nhìn rõ ràng trước mặt mình là một nữ nhân thì khựng lại.Hắn cảm thấy choáng váng vô cùng,chỉ thấy nữ nhân trước mặt có một vóc dáng vô cùng kiều mị,khuôn mặt dưới ánh trăng đêm vô cũng thanh tú mị nhãn.Nàng ta có một mái tóc trắng tinh,dưới ánh trăng mơ hồ nó có trở thành một màu ngân sắc lấp lánh.Vô Lệ đột nhiên nuốt nước bọt một cái khi nhìn tới cặp nhũ phong câu hồn của nàng vươn lên khỏi mặt nước,ánh mắt hắn như dính chết vào nơi ấy.Hắn dù trải qua nhiều phen huyết sát nhưng thân thể vẫn là xử nam,dưới sự khiêu khích như vậy nào có thê kiềm chế,Vô Lệ như một con thú hoang,ầm ầm lao tới.
Linh Trâm đang hát nên cũng không còn chú ý nữa,chỉ tới khi cảm nhận được một mùi lạ thì giật mình kinh hãi,chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị một cái miệng chặn lại.Bị tấn công bất ngờ khiến nàng ngẩn người,đột nhiên trước ngực cảm thấy bị một bàn tay thô nhám vuốt ve thì thân thể không tự chủ mà vặn vẹo.Sau đó lại đột ngột giật mình khi cảm nhận được một bàn tay đang không ngừng loạn động nơi hạ thể,nàng giãy dụa định thoát ra khỏi sự kiềm chế của kẻ lạ