Có một truyện đương nhiên Minh Tiến không thể ngờ tới,cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi.Đó là bài thơ hắn “ mượn” trong sách cũ được lan truyền rất nhanh trong Hiểu Vân trấn.Thi lâu,Trà lâu nào cũng có kẻ bàn tán tới nó.Thậm chí có người hứng khởi mà ngâm thành khúc phổ,tiêu phổ mà ca xướng.Cũng phải,nó là một tác phẩm bất hủ có thật của lịch sử nước hắn,một bài hịch trước lúc xung trận,thêm nữa là nó được cô đọng hết sức hoa mỹ chỉ trong bốn dòng thơ.Chỉ bốn dòng nhưng dụng ý cùng khí khái ngút trời,nhất thời làm người nghe - nhất là những kẻ kia tắt ngấm ham muốn bất chính.Vì thế nó càng nhanh tróng được truyền đi.Duy chỉ có Lạc Diệp Vân cùng Bích Tôn là suốt ngày núp trong nhà,không hề bước ra ngoài nửa bước.Hoàng Giải khi được người khác hỏi thăm thì chỉ cười mà nói họ đang bế quan,nhưng người ngoài thì cười thầm,mất mặt như thế không trốn tránh mới là lạ.Bích Tôn ở Hiểu Vân trấn này được liệt vào hàng Ngũ Nhân Kiệt,văn thơ của y được coi là hàng đầu,ấy vậy mà chỉ một đoạn thơ của Minh Trang chủ đã khiến hắn im bặt mà thối lui,đương nhiên là vô cùng mất mặt,thua ngay trên sân nhà.Bích Tôn cũng vốn không phải tay vừa,hắn khá kênh kiệu về tài năng của mình nên cũng không ít kẻ ghen gét,chỉ là hắn có cái ô to là ông sư phụ Trưởng trấn mà thôi.Nay bị mất mặt,không ít kẻ cười thầm sung sướng.
Thêm một tuần nữa an bình trôi qua trong Minh Gia Trang,cuối cùng,dưới sức ép của các nàng cùng lời “động viên” của Ngân Nguyệt.Minh Tiến đành gật đầu chấp nhận theo Kỳ Dao về đỉnh Vũ Phong.Lúc này hắn đang đứng nơi sảnh,Liên Liên bên cạnh đang chỉnh trang lại y phục cho hắn,nàng vuốt đi vuốt lại cái nếp áo mấy lần,xong đó mới nhìn hắn mà cười,thì thào vào tai hắn.
- Tướng công,lần này chàng đi sẽ chịu chút ủy khuất đấy,chàng gắng chịu đựng nha!
- Ủy khuất?Ủy…
Hắn chưa nói hết câu,đôi môi ấm áp của Liên Liên đã trùm kín môi hắn.Minh Tiến nhất thời ngây ra,sau đó kéo nàng vào lòng mình mà ôm xiết lấy tấm thân ngà ngọc ấy.Liên Liên sau đó ánh mắt có chút ướt át,dụi đầu vào ngực hắn mà im lặng.Đột nhiên nàng giật mình,đẩy hắn ra khi nghe thấy mấy thanh âm quen thuộc đang hướng tới nàng.
- Ai da…Liên Liên tỷ thật là…tranh thủ lúc chúng ta không có mặt mà ôm ấp ca ca nha!
Như Như cố gắng kéo dài giọng điệu mà trêu chọc,Bạch Phụng tiếp lời.
- Hầy…Tướng công,chàng thiên vị Liên tỷ quá đấy!
- Đúng a…Bạch tỷ nói đúng nha…Chàng phải chia đều chứ?
Bạch Hổ nói,nàng ta đã thay bộ đồ lông thú nọ bằng một bộ y phục màu phấn hồng,trông kiều mị khôn tả.Khẽ kéo kéo ống tay áo Ngân Nguyệt,Ngân Nguyệt cười hi hi,nói.
- Ta không ý kiến gì…nhưng mà chàng phải công bằng nha,không thì…hì hì,cứ coi chừng chúng ta đó…cho chàng biết tay…!
Minh Tiến gãi gãi mũi,nhìn tới Liên Liên mặt đỏ lựng thì phì cười,kéo nàng ta vào lòng sau đó hướng ra ngoài phía mấy nàng mà nói.
- Các nàng càng trêu Liên Liên nhiều,ta lại chỉ càng yêu nàng ấy nhiều hơn mà thôi!
Hắn lè lưỡi làm mặt quỷ,các nàng tức thì khúc khích mà tiến tới vây lấy hắn.Kỳ Dao lúc này cũng đã tới sảnh,nàng vẫn im lặng nhìn Minh Tiến cùng mấy nàng kia đang cười đùa,trong lòng lại dâng lên cơ man là những câu hỏi. “Sau này ta có thể hòa thuận như họ không?...ta có thể chia sẻ hắn với họ không?...ta có thể…?...ta có thể…?...”.
Minh Tiến với các nàng tíu tít một hồi,sau đó mới chịu để hắn cùng Kỳ Dao rời đi.Các nàng đương nhiên không bỏ qua việc dặn dò Kỳ Dao rồi,chúng nữ thì thầm to nhỏ với nhau,nhiều lúc còn liếc mắt nhìn tới hắn mà cười khúc khích.Kỳ Dao thì nhiều lúc bật cười,nhiều lúc hai má đỏ lên mà liếc nhìn tới hắn,cuối cùng cho tới khi các nàng dặn dò chán chê,mới chịu để hai người rời đi.Từ sảnh Minh Gia Trang,có hai đạo quang mang chợt lóe sáng,một tử sắc,một lam sắc theo nhau rời khỏi Gia trang,nhắm hướng Vũ Phong mà bay tới.
Trên một Thi lâu gần đó,có một nữ nhân kiều mị thân mặc một bộ y phục màu tím đứng dậy,nàng ta tung lên bàn mấy viên linh thạch rồi lập tức xuất ra một phi hành đạo cụ có hình dáng như cái mai rùa,lập tức lao đi.Một đạo hắc quang xuất hiện khiến cho nhiều người ngẩn ngơ mà nhìn theo…
- Vương Hậu,nhân loại nọ đã xuất trang.Hắn đi cùng với một nữ nhân về hướng Đông!
Một nam nhân tuấn tú khom lưng với nữ nhân đang khoác áo lông thú trắng muốt nọ.Nàng ta không hề quay đầu lại,chỉ khẽ phất tay.
- Chúng ta đi,phải thật cẩn trọng.Các người đã sắp xếp bẫy như ta nói chưa?
- Đã chuẩn bị chu đáo,thưa Vương Hậu!
- Tốt,chúng ta đi!
Linh Trâm trên mặt thoáng hiện chút tiếu ý,dưới sự cung kính của mỹ nam nọ mà rời gót.Nàng quyết định ra tay thay cho Vô Lệ,thứ nhất là muốn tìm cách thu phục nữ Hổ Vương Chi vương nọ,thứ hai là để Vô Lệ không còn mục đích báo thù,dần dần bị Dâm Huyết trong cơ thể nàng truyền sang khống chế.Gì mà nói chứ một con rối sát thủ chính là thứ nàng đang cần nhất,lúc này Vô Lệ chính là con át chủ bài để loại bỏ đi mấy tên đại thần đối ngịch…
Dọc đường đi,chung quy cả hai đều không trò truyện câu nào,chỉ cắm cúi phi hành.Minh Tiến theo