Hơn một tháng sau,từ động phủ có một bóng xám lao ra.Thân người mập mạp,không phải là Minh Tiến thì là ai?Hiện giờ thần sắc hắn thập phần vui vẻ,cưỡi trên một thanh Trúc Ngọc mà bay đi,nếu có tu tiên giả đi qua đây chắc cũng không hề chú ý tới hắn lắm.Bởi vì hắn hiện nay cũng là một tu tiên giả,tu vi ở vào cảnh giới Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong.
Trong hơn một tháng,ban ngày thì Huệ Tuệ truyền chân lực cho hắn,tới trưa thì nghỉ ngơi,tối lại tiếp tục truyền.Thấm thoát đã qua hơn ba tuần thì hoàn toàn truyền xong,thời gian còn lại là tự hắn tu luyện.Huệ Tuệ thấy hắn chú tâm tu tập thì trong lòng vui vẻ vô cùng,Minh Tiến cũng không hề lười biếng chút nào,lại không hề có tâm ma khiến cho người từng trải như Huệ Tuệ cũng phải kinh hãi.Tốc độ tu luyện của hắn phải nói là ngàn năm có một,chỉ chưa đầy năm ngày đã lên tới Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong.Cái này không phải do tư chất hơn người mà là do uy lực của hơn mười viên cực phẩm linh thạch kia hòa trộn trong kinh mạch của hắn khiến hắn có tư chất quá bá đạo,người thường chỉ cần có linh căn,một linh căn đã khó,nay trong người hắn lại là Loạn linh căn khiến cho những kẻ khác thất kinh.Cũng may Huệ Tuệ đã nghĩ tới trường hợp này nên đã chỉ dạy cho hắn Hư khí thuật để che mắt.
Sau khi Minh Tiến rời đi độ một nén nhang,Huệ Tuệ mang vẻ mặt hài lòng,quay đầu nhìn vào động phủ,nhẹ nhàng hỏi.
- Nguyệt Nhi,đã xong chưa?
- Xong rồi,chủ nhân.
Nàng ngừng một chút,ngắm kĩ vị chủ nhân nàng đã theo hầu hơn ngàn năm qua.Chỉ thấy một hồi quyến luyến.Huệ Tuệ thì mỉm cười.
- Nguyệt Nhi,ta với ngươi coi như là bằng hữu lâu năm.Nay đã hủy bỏ khế ước nhận chủ,những năm qua ngươi đã vì ta mà khổ cực nhiều,xin nhận của ta một lễ.
Noi xong thì cúi đầu thi lễ,Nguyệt Nhi vội đáp lễ,khóe mắt đẹp nay đã có dòng lệ nóng.Huệ Tuệ sau đó xay người nhìn ra ngoài,chậm rãi nói.
- Bằng hữu,việc này ta xin nhờ ngươi!Sau khi xong việc hãy trờ về Linh Sơn tu luyện,kiếp sau có duyên sẽ còn hội ngộ!
Nguyệt Nhi cắn chặt môi,một đạo hồng quang từ động phủ bay về hướng Đông.Huệ Tuệ nhìn theo cho tới khi đạo hồng quang kia chỉ còn là một chấm mờ nhạt nơi chân trời thì quay vào trong động phủ.Bên trong chợt vang lên một hồi phạn âm.Ầm!tất cả cúi đá sụp xuống một khoảng lớn,động phủ nay chỉ còn là một đống đất đá ngổn ngang.
Hơn một tuần trăng sau đó,tại Thiên Hồng tự phía đông U Châu,có một nữ tử vô ùng xinh đẹp đang chậm rãi bước trên các bậc thang đá lên cổng chùa,khuôn mặt đẹp mang theo một vẻ thê lương.Nàng chính là Nguyệt Nhi,đang thực hiện di nguyện của Huệ Tuệ.Phía cổng tự cũng nghiêm trang,hai bên là hai hàng tăng lữ quần áo chỉnh tề,nơi giữa cửa có ba người thần thái uy nghiêm,thân mặc cà sa màu đỏ.Khuôn mặt ánh lên nét khắc khổ,tay lần tràng hạt,cả ba khi thấy bóng nữ nhân áo trắng thì cùng đồng thời niệm lên.
- A di đà phật!
Nguyệt Nhi cũng không hề nói nhiều,từ túi trữ vật bên hông đưa ra một cái mõ và cây dùi màu đỏ đục,bên ngoài hiển nhiên đã bạc màu thời gian.Vị sư già đứng giữa run run đón lấy,hai vật này.
- Tổ sư gia còn nhắn gì lại không tiên tử?
- Huệ Tuệ đại sư chỉ nói là người đã có truyền nhân,dặn đệ tử trong tự nếu người này gặp đại nạn,chỉ cần không phải là do sát ý của y thì bổn tự phải dốc lòng trợ giúp!
Nguyệt Nhi run run nói,sau đó quay lưng hóa thành một đạo hồng quang mà rời đi.Chỉ thấy một trong hai vị đứng bên vị sư già nhận đồ hỏi khẽ.
- Đại ca,tổ sư lão nhân gia người…
- Người đã viên tịch !
Người đứng giữa run run nói.Sau đó quay người vào trong tự,khẽ khàng đặt lên một cái khay,sau đó khẽ phất tay đưa cái khay nọ lên một bậc đài trong điện.Miệng khẽ tụng niệm,tức thì toàn tự vang lên tiếng tụng kinh.Đại chung của Thiên Hồng tự cất lên chín tiếng,đưa tiễn một vị phật tử về Tây Thiên hầu phật tổ.
Lại nói về Minh Tiến,sau khi phi hành một quãng thì tìm hướng nhằm hướng Bạch gia trang mà phi hành tới.Rất nhanh chỉ độ vài phút hắn đã về tới nơi.Từ xa Minh Tiến đã cảm nhận có nhiều luồng khí tức bất đồng phía trước,dường như còn có cả sát khí mãnh liệt thì ngạc nhiên,vội tăng tốc hết sức về phía Bạch gia trang.
Bạch gia trang từ sau ngày Minh Tiến thất lạc thì Vu Thuần vô cùng lo lắng,phái người đi tìm kiếm khắp nơi xong không hề thấy tung tích,lại vài lần đụng độ với người của Ngự Liên khiến hai bên căng thẳng càng thêm căng thẳng,Cuối cùng thì hôm nay Ngự Liên gia tộc mời được một vị tán tu công lực Linh Động trung kỳ tới trợ giúp,Bạch gia trang trở nên yếu thế.Vu Thuần vốn đã nhận ra tình thế không ổn,bèn đốc thúc sĩ khí.
- Mọi người cố gắng lên,Bạch gia nhất định có trọng thưởng!
Nghe tới trọng thưởng thì tức thời đám người của Bạch gia thần sắc tươi ẳn lên,Kim tiền quả có sức hút rất mãnh liệt.Phía bên này,một vị trung niên mặc áo màu xanh lá cười nhạt,hô lớn.
- Các người nghe đây,ai lấy được đầu tên Bạch Vu Thuần ta sẽ tặng ột trăm linh thạch.Các người mau lên cho ta!
Quả nhiên lời này vừa nói ra khiến cho đám người thuộc Ngự Liên tộc hưng phấn hò hét không thôi.Còn phía bên Bạch gia không ít kẻ biến sắc hẳn,tâm lý lay động không ít.Một trăm linh thạch là một con số lớn với tất cả,cho dù là ngay cả Bạch Vu Thuần cả năm cũng lắm cũng chỉ có được hai mươi linh thạch là nhiều.Bạch lão gia lúc này đứng phía lầu cao quan sát không khỏi có phần ảm đạm,lại nhìn thấy có một bóng người áo đen đứng sau Ngự Liên gia chủ chưa chịu ra tay thì lòng thầm kinh hãi.Đột nhiên lại thấy tư phía xa có một đạo lam quang điên cuồng bay tới thì kinh nghi bất định.Ngự Liên gia chủ cũng đã thấy đạo lam quang này,thả ra thần thức dò xét.Chỉ thấy là tu vi là Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong thì coi thường. “Huyết đại sư là Linh Động trung kỳ,há phải để một tên tép riu này vào mắt”.Hắn cười nhạt.
Đạo lam quang kia lúc này đã dừng lại,Vu Thuần cũng đã chú ý,khi thấy một thân ảnh quen thuộc lộ ra thì vui mừng hô lên.
- Tiến ca!
Sắc mặt Bạch gia chủ khi nghe thấy hài tử gọi câu này thì giãn ra đôi chút,sau đó lại cau lại.Vị công tử này chỉ mới ra ngoài có hơn một tháng mà tu vi đã tăng lên tới Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong. “Lẽ nào trước tới giờ y ẩn giấu tu vi?”. Minh Tiến cũng đã thấy Vu Thuần,thu hồi