Cứ như vậy, Hùng Lệ theo đám người bình an tiến vào trong Hắc Ám Môn. Môn chủ đang bế quan, thế nên đương nhiên Chấn Thiên là người nắm quyền. Hắn mau mắn dặn dò người tìm một căn phòng lớn cho Hùng Lệ, lại trực tiếp chọn ra bốn nữ Hồ phân phó tới hầu hạ hắn. Bốn nữ Hồ nọ khi vào phòng, nhìn thấy thân hình to lớn của “vị thượng khách” mà Chấn Thiên nói thì đều phát run, không ai bảo ai mà mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt lưng áo. Các nàng ta tuy cũng là thú hóa hình người, nhưng mà “vị thượng khách” nọ thì “nhỏ bé” thế kia, các nàng sao mà hầu hạ cho nổi. Nghe tiếng mở cửa, Hùng Lệ quay lưng lại nhìn tới cửa, chỉ thấy bốn nữ Hồ đang đứng đó, dùng ánh mắt kinh sợ mà nhìn tới hắn thì lắc lắc đầu mà nói.
- Các người chuẩn bị cho ta một thùng nước lớn, ta muốn tắm rửa một chút!
Bốn nàng đột nhiên nghe thấy tiếng nói thì giật mình, nhưng rất nhanh sau đó vội vã rời đi chuẩn bị. Các nàng ở Hắc Ám Môn đã lâu, đương nhiên biết sự trừng phạt khủng khiếp của bản môn dành cho kẻ trái lệnh, vì vậy bấm bụng im lặng nghe lời. Chừng một giờ sau, một nữ Hồ áo xanh đưa hắn tới một gian phòng lớn, bên trong là ba nữ Hồ kia. Các nàng đang đứng quanh một thùng nước lớn, nước bốc hơi nghi ngút. Hùng Lệ cũng chẳng hỏi thêm gì, chậm chạp bước vào trong, hắn đặt mình ngồi xuống thùng nước. Nước trước sức ép của cái thân hình to lớn ấy ép xuống thì ào ào tràn ra khỏi cái thùng. Bốn Hồ nữ nọ thì mau mắn thoát hết y phục, khẽ khàng leo vào trong thùng nước. Có vẻ như các nàng ta đã quá quen với chuyện này, vì thế động tác hết sức thuần thục. Họ thay phiên nhau múc nước đổ lên người hắn. Hùng Lệ thì ngồi đó mà nhắm mắt lại, trong lòng tự nhẩm Vô Thần…
Thời gian cứ như vậy trôi đi, thoáng chốc đã hơn nửa tháng. Hùng Lệ ở tại Hắc Ám Môn có thể coi sung sướng hơn cả vua chúa ngày xưa: cơm bưng, nước rót, đi đâu cũng có người hộ tống… Hùng Lệ cũng không chú tâm lắm, chỉ chú ý tới việc cố gắng đả tọa bằng phần tâm pháp thiếu khuyết của nữ Hồ áo tím kia. Nửa tháng nay, không phải vì Chấn Thiên chưa có cơ hội ra tay với hắn mà vì Chấn Thiên cần đả tọa để tĩnh tâm.
“Huyết Tịch” căn bản cần thiết nhất là sự tập trung cao độ giữa thần thức và chân lực. Lợi dụng máu huyết có linh khí để phát động quá trình tẩy tủy phạt cốt, nâng cao tốc độ tu luyện gấp mấy chục lần. Hơn nữa, “Huyết Tịch” yêu cầu độ chính xác tuyệt đối trong cách thi hành, chỉ cần sai một chút là lập tức đi tong bao công sức, đồng thời còn có thể bị cắn trả vô cũng thảm hại. Y cần có sự tập trung cao độ, vì thế mà Hùng Lệ vẫn còn sống.
Hùng Lệ thì lại khác, hắn vốn đã có chuẩn bị sẵn nên cũng không hề lo lắng quá mức. Thêm nữa là nữ Hồ áo tím nọ vẫn thường xuyên tới lui phòng hắn, mỗi lần đến lại cho hắn thêm một chút thông tin cũng như sơ đồ của Hắc Ám Môn. Đường rút đã được vạch ra sẵn, kế hoạch đã có vậy thì còn điều gì mà lo lắng? Vì thế thời gian qua hắn chỉ hoàn toàn chú tâm vào việc đả tọa mà thôi, cũng không biết là do hắn may mắn hay là tâm pháp nọ quá ư linh diệu, chỉ thấy cơ thể hắn có những biến chuyển khiến cho khối kẻ kinh tâm. Toàn bộ lớp lông đen thui bên ngoài thân hắn lúc này đã trở nên một màu trắng tinh như tuyết, các móng vuốt bằng sừng cứng màu nâu nay biến toàn bộ thành một màu ngân sắc. Trên thân hình to lớn ấy, lúc nào cũng mơ hồ ẩn hiện một luồng khí áp đặc biệt. Nó không giống khí áp vương thú, cũng không giống khí áp tu chân, chỉ biết nó làm cho đám Hồ nữ cùng với đám môn hạ Hắc Ám Môn mỗi lần cảm nhận thấy thì rùng mình sợ hãi. Đó chỉ là bề ngoài, còn bên trong Nội Hải thì biến hóa còn kì lạ hơn nữa.
Trong Nội Hải Hùng Lệ, lúc này kim đan và thú đan phân tách nhau ra hai khu riêng biệt. Cái kì quái nhất là trên kim đan bị khiếm khuyết nọ, bóng lão nhân gày gò hôm nào đang lơ lửng bay trên nó mà đả tọa. Thi thoảng từ kim đan lại có vài ba luồng kim khí nhắm tới thú đan mà lao tới, chúng như những xúc tua lớn, ầm ầm đập vào bề mặt thú đan khiến nó bong ra những mảnh nhỏ. Những mảnh nhỏ này được những xúc tua nọ thu về phía trước mặt lão nhân kia, chỉ thấy kim khí từ kim đan cực thịnh bao kín lẫy những mảnh nọ, luyện hóa nó từ màu đen thui trở thành một màu kim sắc, sau đó thu nhập vào kim đan. Mỗi lần như vậy chỉ là một chút, một chút rất nhỏ nhưng Hùng Lệ có thể cảm nhận được kim đan đang dần dần khôi phục, điều này làm hắn vui tới phát khùng.
Tuy vui vẻ cực độ, xong hắn cũng không bỏ qua sự cảnh giác. Hắn biết Chấn Thiên vẫn cho người âm thầm theo dõi mình, vì thế ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hưởng thụ để che mắt. Với hắn lúc này mà nói, Chấn Thiên và âm mưu của y hắn đã biết thừa, vì thế chẳng có gì phải lo lắng cả. Cái hắn lo lắng lúc này chính là cái cảm giác quái lạ mỗi khi nữ Hồ áo tím tới gặp hắn. Ngoài khí tức của bản thân nàng ta ra, hắn còn lờ mờ cảm nhận được một luồng khí tức cường đại mập mờ xuất hiện. Đương nhiên, hắn đã sớm nhận ra từ ngày còn ở Tôn gia, nhưng lúc ấy luồng khí tức này khá mờ nhạt. Nhưng tới lúc này, càng ngày nó càng mãnh liệt, cho dù hắn đã nhiều lần cố ý dùng Thấu Tâm Thuật quan sát nàng ấy, nhưng càng lúc hắn càng trở nên kinh nghi bất định: Nội tâm nàng ta hoàn toàn trống rỗng, cứ như thể nàng ta không hề có suy nghĩ gì của bản thân vậy…
Nữ Hồ áo tím lúc này đang ngâm mình trong một cái thùng gõ lớn, nàng ta sớm đã cho đám Hồ nữ khác thoái lui nên chỉ còn lại một mình nàng. Khẽ khàng tháo nút một cái lọ ngọc tinh xảo để bên cạnh, nàng ta cười hì hì đầy nhu thuận mà nói.
- Chủ nhân, người thấy Minh Nhi làm việc tốt không nào?
Từ trong cái lọ, một luồng tử quang mờ mờ ảo ảo chui ra. Luồng tử quang tuy mờ nhạt, nhưng cũng có thể nhìn rõ là một cái hồn phách Hồ Ly có sáu đuôi. Lại nghe một giọng nam nhân đầy mị nhĩ.
-