Cả đám người lấm lét nhìn nhau, sau đó một nam nhân mặc hắc y run rẩy bước ra. Hắn quỳ phục dưới đất trước mắt Chấn Hoàng mà lắp bắp.
- Môn chủ… là… là thuộc hạ!
Vút một tiếng, không biết từ đâu mà trên tay Chấn Hoàng đã xuất hiện một thanh trường đao lớn. Lưỡi đao lấp lóe một làn quang mang đỏ rực, mơ hồ tỏa ra những luồng khí áp trấn nhiếp tâm linh, phảng phất trong không gian căn phòng mang theo một mùi tanh của máu và sát khí cùng cực, Lão dí sát vào cổ nam nhân đang quỳ dưới đất, gằn giọng.
- Ngươi thật đáng chết!
- Chấn Hoàng, chàng thôi đi. Lúc này không phải là lúc dụng hình, chàng mau tìm cách báo thù cho Thiên Nhi của chúng ta! Ôi… Thiên Nhi bé nhỏ… Thiên Nhi…
Nhạn Minh Liên đang sụt sùi ôm thi thể con mình, thấy Chấn Hoàng sắp sửa hạ sát nam nhân nọ thì lắc đầu mà nói, sau đó lại sụt sùi u uất một hồi. Chấn Hoàng nghe vậy thì hơn chùn tay, sau đó thu đao lại mà nhìn tới nam nhân mặt đang trắng bệch kia mà nói.
- Hôm đó có chuyện gì, ngươi mau mau nói ra cho bằng hết… Bằng không… Hừ…!
Nam nhân đang phủ phục, y đã xác định chắc chắn mình táng mạng. Ấy vậy mà lại có thể sống thì vui mừng cực hạn, vội vã bái lạy Chấn Hoàng như tế sao. Phải biết, quy củ Hắc Ám Môn cực kì hà khắc, với bất cứ sai phạm nào, đặc biệt là việc không làm tròn nhiệm vụ là có thể bị giết bất cứ lúc nào. Nay lại được tha thì sao không mừng cho được, Chấn Hoàng thấy vậy khẽ hừ một tiếng, sau đó nói.
- Mau kể hết ra mọi chuyện cho ta, nếu ngươi giấu diếm… Hừ, tất biết hậu quả!
- Vâng… Vâng, thuộc hạ xin kể hết. Hôm đó thiếu chủ sai người tới mời Hùng Lệ tới phòng mình, sau đó…
- Khoan đã, Hùng Lệ là ai?
- Bẩm Môn chủ, Hùng Lệ là một linh thú mà thiếu chủ mua về từ Sâm Lâm trấn mới nửa tháng trước!
Chấn Hoàng vuốt râu, lão khẽ gật đầu. Nam nhân nọ cứ như vậy kể hết ra một lượt. Chấn Hoàng thì im lặng lắng nghe, Nhạn Minh Liên thì chỉ im lặng nhìn tới hài tử trong tay mà bặm môi ai oán, nước mắt thành dòng.
-…Thiếu chủ sau đó đuổi tất cả chúng thuộc hạ ra ngoài, chỉ để lại người cùng với Hùng Lệ. Bẩm Môn chủ, thuộc hạ chỉ biết có như vậy thôi!
Nam nhân nọ cúi đầu bái lễ, sau đó vội vã lui xuống. Chấn Hoàng đã cắm mạnh lưỡi trường đao ngập xuống nền phòng, lão vuốt vuốt râu mà cau mày. Chợt có một nữ Hồ chạy vào hoảng hốt, nàng ta phủ phục trước mặt Chấn Hoàng mà ấp úng.
- Bẩm Môn chủ, Kim Minh… Kim Minh cùng với bốn Hồ nữ khác… cũng… cũng mất tích!
Chấn Hoàng nghe vậy mắt lập tức trợn lên, lão vùng tay đập nát ngay một cái ghế gần đó, chửi rủa.
- Khốn kiếp! Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Không ngờ mấy con súc sinh này lại liên kết với nhau ám hại Thiên Nhi!
- Chấn Hoàng, chàng nói như vậy… nói như vậy là sao?
Nhạn Minh Liên dùng một ánh nghi hoặc, vừa đau khổ lại vừa ai oán nhìn tới lão ta. Chấn Hoàng nhìn tới, tức thì mềm lòng, nhẹ nhàng nói.
- Ta đã xem qua thương thế chí mạng của Thiên Nhi, lại nói tới con linh thú tên Hùng Lệ kia thấy không hề hợp lý chút nào. Nàng chắc cũng biết rõ, phàm là Hùng tộc thì tuy công kích và phòng ngự mãnh liệt, xong xoay sở vô cùng chậm chạp. Mà vết trủy thủ này thì vô cùng bén ngọt, nhất kích tất sát.Vì thế mà ta nghi ngờ có kẻ tòng phạm với nó!
Chấn Hoàng nói xong, sau đó lập tức khoát tay ra lệnh. Lão ném ra một tấm lệnh bài đen thui, phía trên một mặt khắc một cái mặt quỷ đang nhe nanh lè lưỡi trông thật đáng sợ, mặt sau có ám kí của Hắc Ám Môn xuống nền nhà. Giọng lão oang oang.
- Lập tức thông báo truy sát tới toàn bộ Hồ Lan trấn, truy tìm một linh hùng tên Hùng Lệ cùng với năm nữ hồ. Ai diệt sát được chúng, chỉ cần mang đầu tới Hắc Ám Môn, tự khắc lĩnh thưởng lớn!
Tin treo thưởng của Chấn Hoàng loan ra khiến cả Hồ Lan trấn bất ngờ, xong cũng sôi sục không ngớt. Không ít người nghe vậy thì cả mừng, vội vã chuẩn bị thành từng nhóm chuẩn bị truy tung. Hắc Ám Môn dù gì hiện tại cũng đang là bang hội nắm quyền huy động tán tu Yêu tu, đương nhiên phát lệnh không ai không nghe theo. Thêm nữa lại còn được trao thưởng lớn, vì vậy mà không ít kẻ hào hứng nhập cuộc, nhiều ánh quang mang của phi hành lóe lên trong Hồ Lan trấn mà tản ra tứ phía truy lùng.
Phía ngoài Hồ Lan trấn thì sôi động như ngày hội, còn bên trong Hắc Ám Môn thì im lặng tới đang sợ. Nhạn Minh Liên lúc này đang mặc một bộ tang y, phủ phục đốt tiền giấy bên cạnh cái quan tài. Chấn Hoàng từ phía ngoài cửa bước vào, lúc này lão ta đã mặc một bộ lân giáp, ánh ngân quang lập lòe phát tán, bao quanh còn là những luồng quang mang ngân sắc lưu chuyển. Chấn Hoàng khẽ cầm một nén nhang, châm lửa sau đó cắm lên cái đỉnh đồng đang nghi ngút khói, lão nhìn tới cỗ quan tài mà thở dài, xoay người định bước đi. Nhạn Minh Liên gọi giật lại.
- Chấn Hoàng, chàng định đi đâu?
- Ta truy tìm Hùng Lệ, báo thù cho Thiên Nhi!
- Chàng cho ta đi cùng, ta muốn tự tay lấy máu chúng để trả hận