Trái ngược với không khí ồn ào, tấp nập của ngày dài, đêm đến, cả thành phố chìm vào giấc ngủ, không gian yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Rời khỏi quán ăn đêm, Hồng Anh lầm lũi đi từng bước trên vỉa hè, đâu đó ở phía gốc cây cổ thụ có mấy chiếc xe đang chờ khách từ nhà nghỉ đi ra.
Thấy bóng dáng kiều diễm của Hồng Anh, họ buông lời ong bướm:
-- Cô em, vui vẻ với anh một đêm không?
Hồng Anh không màng tới mấy lời lẽ thấp kém ấy, bởi công việc mỗi ngày của cô, những từ ngữ như vậy hãy còn nhẹ nhàng chán.
Không thấy cô đáp lời, mấy gã đàn ông bực dọc chửi thề:
-- Đi~ đi.êm" mà bày đặt thanh cao!
Về tới nhà đã 2h sáng, dẫu mệt nhưng Hồng Anh không vội đi nằm ngay, buông túi xách và điện thoại xuống giường, cô cởi bộ đồ trên người và mệt mỏi bước vào phòng tắm.
Nước mát dội thẳng vào mặt và chạy dọc xuống toàn thân, hai bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve làm sạch cơ thể, vừa tắm, Hồng Anh vừa mường tượng ra khung cảnh lúc ở quán bar, vị khách bí ẩn đã boa cho cô rất nhiều tiền, ánh mắt hút hồn, hành động dứt khoát và có phần lỗ mãng ấy cứ khiến cô day dứt mãi.
Vô thức, Hồng Anh đưa tay lên ngực mình, tìm đúng vị trí mà người đàn ông đó đã chạm phải...!hai má cô nóng lên, khoảnh khắc khi ấy chỉ diễn ra trong vòng 3s nhưng tại sao cô lại ấn tượng nhiều đến vậy.
Rời khỏi phòng tắm, Hồng Anh mặc duy nhất chiếc váy ngủ, bên trong không có đồ l.ót, hai nụ hoa nhỏ xinh trước thềm ngực cứ thế nhô lên khỏi lớp váy áo một cách khiêu khích.
Nhìn ngắm mình trong gương và lau khô tóc, Hồng Anh tự nhủ, nhìn mình cũng đẹp nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai? Thả mình xuống giường, Hồng Anh mệt mỏi đến mức không muốn cử động, nghĩ đến số tiền được boa ở phòng bar, cô ngồi bật dậy và tìm kiếm túi xách.
1000$ !! Hồng Anh khẽ nhẩm tính, thật sự là hào phóng ngoài sức tưởng tượng của cô.
Người đàn ông ấy là ai, anh ta làm gì mà lại giàu có đến như vậy? Đi uống chút rượu mà không ngại vung tay thế này, với anh ta, tiền chỉ là giấy thôi sao? Suy nghĩ một lát, giấc ngủ tìm đến khi nào chẳng hay.
Tạm gác lại những băn khoăn không có lời giải, tạm gác lại những âu lo kéo dài từ ngày này qua tháng khác.
Khép đôi mi, Hồng Anh chìm đắm vào cơn mộng mị, ngày hôm nay cô đã mệt lắm lắm.
***
-- Có đúng đây là nhà nó không?
-- Em chắc chắn, nó thường xuyên đi về tại chỗ này.
-- Gọi cửa đi.
Cốc cốc...!
Cốc cốc...!
Những tiếng cốc cốc cứ thế vang vọng vào trong phòng, bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện rì rầm, Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc, ánh nắng mặt trời đã tràn ngập khắp các ngõ ngách trong nhà.
Không vội trả lời, Hồng Anh cố nằm im và nghe ngóng thêm động tĩnh từ bên ngoài.
-- C.on Hồng Anh đâu rồi? Mở cửa nhanh lên!
Một giọng nói như hét dường như sắp hết kiên nhẫn.
-- Hay là mình đạp cửa xông vào? Con này cũng rắn mặt phết đấy.
-- Đừng lỗ mãng.
Cứ bình tĩnh, thời gian mình có nhiều.
Đối phó với bọn nào thì không nói, nhưng riêng mấy con đ.àn b.à anh khắc có cách giải quyết.
Hồng Anh rùng mình sợ hãi, lại là đám người bặm trợn hổ báo, hôm nay đã đến lịch trả tiền đâu mà sao bọn chúng lại tìm đến đây thế nhỉ? Nằm im trên giường, trống ngực không ngừng đập, Hồng Anh lẩm nhẩm tính toán, tiền lãi tháng trước, số gốc còn lại...!
-- Mở cửa đi nào cô em ơi...!
Hồng Anh lại được phen hốt hoảng, giọng nói khàn khàn mang theo uy lực của người đàn ông ngoài cửa khiến cô sợ hãi thật sự.
Đúng là dính dáng tới đám người này như tự nghịch với dao, đứt tay có ngày!
Bước xuống giường, Hồng Anh nhanh chóng mặc đ.ồ l.ót và chải vuốt lại mái tóc, cô dè dặt mở cửa, dẫu sợ thì vẫn phải mở, nếu cô không gặp, bọn chúng nhất định không buông tha cho cô.
-- Các anh...!tìm tôi?
Hồng Anh cố nói bằng giọng bình thản, ánh mắt không quan tâm đến đám người bên ngoài, mặc dù trái tim trong lồng ngực đang phập phồng sợ hãi tới khó tả.
-- Không lẽ b.ọn t.ao tìm ông c.ố n.ội nhà mày?
Một tên tóc xoăn tít, chòm râu quai nón dài tới cổ áo, hai mắt trắng nhã lăm lăm cánh tay dọa đánh Hồng Anh
Gã đàn ông trung niên đứng bên cạnh bình thản hơn, khẽ đưa tay ngăn lại sự nóng giận của gã tóc xoăn, gã nhẹ nhàng nói, chất giọng ồm ồm:
-- Đến hẹn rồi, cô em trả tiền cho bọn anh đi.
-- Tôi không vay tiền của mấy người, còn nữa, hôm nay mới là 16, còn 4 ngày nữa mới đến hạn đóng lãi.
Khi nào đến ngày tôi sẽ chủ động đến văn phòng tổng và nộp đủ không thiếu một xu.
Mấy người về đi, đừng ở đây làm ồn nữa kẻo tôi báo cáo với quản lý của tòa nhà này đấy.
Hồng Anh cứng rắn đáp trả.
-- Ái chà, cũng đáo để gớm nhỉ.
Đúng, cô em không vay tiền của bọn anh, nhưng sếp nói bọn anh đến nhắc nhở cô em trước...!kẻo sắp đến ngày...!em lại quên.
Nghe nói cô em xinh đẹp đây bận rộn tối ngày, đi làm xuyên đêm...!chỉ sợ bận rộn quá lại quên không trả tiền cho bọn anh...!
Vừa nói gã đàn ông vừa càn quét ánh mắt một lượt khắp người Hồng Anh, từ trên xuống dưới không bỏ sót một vị trí nào.
Nhìn body nuột nà cùng nước da trắng trẻo của cô, gã đàn ông khẽ nuốt nước miếng, nếu quả thực cô gái này làm đ.i.ê.m" thì cánh mày râu được cớ s.ung s.ướng rồi.
Hồng Anh không đáp lời của mấy người đàn ông mà lạnh lùng quay lưng và đóng cửa cái rầm, đối diện với những người như vậy không phải là lần đầu tiên, và cô phát hiện ra, nếu bản thân cứ tỏ ra yếu đuối sẽ là cái cớ cho đám người xấu chèn ép và bắt nạt.
-- R.anh c.ắp!!
Giọng nói khàn khàn cong cớn vọng lại từ cửa nhà, Hồng Anh không bận tâm, cô ngồi bên giường và đăm chiêu suy nghĩ.
Thời tiết đã trở mình sang thu nhưng cái nắng vẫn còn oi bức đến khó chịu, rót ly nước lọc, Hồng Anh ngửa cổ uống một hơi thật đã, mấy ngày này cuộc sống của cô cứ bị đảo lộn đến khó hiểu.
Đêm đi làm đã đủ mệt mỏi, ban ngày luôn bị làm phiền bởi mấy chuyện không đâu.
Bao giờ những tháng ngày bình yên mới quay trở lại đây?
Đang bần thần suy tư thì điện thoại báo tinh tinh.
Hồng Anh vội lấy điện thoại và mở ra đọc.
SD TK: 078 xxxxxx + 5.000.000 VND
ThaoNhi chuyen tien
Hồng Anh chau mày, lại chuyện gì nữa đây? Một nỗi tức giận trào dâng, cô mở danh bạ và nhấn gọi cho em gái.
Cuộc gọi không có hồi âm, cô kiên nhẫn gọi thêm lần nữa thì phía bên kia nhấn máy bận.
Lại chuyện gì nữa đây? Hồng Anh bực mình thắc mắc.
Lát sau điện thoại báo tin nhắn mới.
Là Thảo Nhi.
-- Chị, em đang trên giảng đường nên không nghe điện thoại được.
Chị em mình nhắn tin nhé.
-- Mẹ bảo em chuyển tiền cho chị đấy à?
-- Vâng.
Mẹ nói từ hôm qua nhưng em bận đi dạy nên quên mất, hôm nay em mới chuyển.
Chị trả nợ cho người ta đi nhé.
-- Lần sau đừng làm thế nữa.
Chị không nhận đâu, chị xin được việc rồi, hiện tại mọi thứ vẫn ổn.
Chị lo cho em nhất đấy, chăm chú vào học đi, đừng ham kiếm tiền nữa, cuối kỳ mà thi rớt mấy môn thì đừng trách chị.
-- Em vẫn học tốt mà, chị đừng lo.
-- Chị biết là em thương chị nhưng em làm thế càng khiến chị áy náy hơn đấy.
Lát nữa chị sẽ chuyển tiền lại cho em, bỏ công việc đó đi, nên dành nhiều thời gian học và đọc sách.
Không chuyên tâm thì không học tốt được đâu.
-- Chị...!chị làm vậy mẹ sẽ mắng em đó.
-- Không nói nhiều nữa, học đi.
Chị bận rồi, cửa hàng đang có khách.
Tắt điện thoại, đôi mắt Hồng Anh đẫm lệ, tất cả mọi người đều quan tâm và lo lắng cho cô thế này...!điều đó càng khiến cho nỗi áp lực trong tâm trí tăng lên gấp bội.
***
Trong căn phòng rộng lớn, Nam Phong quấn hờ chiếc khăn tắm, tay cầm ly vang đỏ đứng bên cửa sổ và ngắm nhìn thành phố về đêm.
Trời quang đãng, hàng ngàn vị tinh tú trên bầu trời đang thi nhau tỏa sáng, ánh mắt nhìn xa xăm, Nam Phong trầm tư giống như đang suy nghĩ về một chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Cạch.
Âm thanh ồn ào ấy phát ra từ cửa phòng tắm, mùi hương Lavender thoang thoảng trong không khí, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến gần, Nam Phong không quay người lại, một lát sau, cả thềm ngực căng đầy ghì vào lưng anh từ phía sau, hai tay nhỏ nhắn vòng lên phía trước và ôm chặt lấy anh.
Khẽ nhâm nhi ly rượu, Nam Phong