Hồng Anh từ phòng tắm bước ra vừa đúng lúc Nam Phong ăn xong bữa tối, thoáng nhìn anh, cô nghiêm giọng nhắc nhở:
-- Nước nóng tôi chuẩn bị xong rồi.
Anh vào tắm đi!
-- Nhưng tôi...!không có quần áo để thay!
Nam Phong thật thà đáp.
-- Tắm xong anh mặc lại bộ đồ đó đi, nhà chỉ có hai ông bà già, không có đồ cho anh thay đâu.
-- Nhưng mặc lại đồ này đi ngủ...!tôi không quen!
-- Vậy anh đừng tắm nữa...
-- Không tắm...!tôi không ngủ được.
Với cả, tôi không tắm...!em có chê không?
Hồng Anh tròn mắt ngạc nhiên:
-- Anh bẩn thì liên quan gì đến tôi?
-- Sợ em không thích...
-- Anh lại suy diễn đi đâu thế?
Hồng Anh đỏ mặt quay người đi hướng khác, cô bưng bát mỳ của Nam Phong vừa ăn cho vào bồn và nhanh chóng rửa sạch.
Nam Phong vẫn đứng giữa gian bếp với vẻ mặt chưng hửng ngây ngốc như chờ sự phán xử của Hồng Anh.
-- Muộn rồi đó, anh vào tắm rửa làm vệ sinh cá nhân đi, ở đây gần núi, đêm xuống thời tiết rất lạnh!
-- Tắm xong...!tôi không mặc đồ được không?
Nam Phong cất lời hỏi như một đứa trẻ.
Hồng Anh nghe vậy vội chạy đến và đưa tay lên bịt miệng anh ta lại:
-- Anh nói năng càn rỡ gì thế? Ông bà tôi mà nghe được...!không cẩn thận là anh bị đuổi ra khỏi nhà!
-- Tôi đang hỏi ý kiến em mà? Tôi đã làm gì sai đâu mà nói đuổi là đuổi?
Nam Phong phụng phịu đáp.
Nhìn anh thật sự đáng yêu như trẻ con, Hồng Anh không nỡ bắt bẻ gì thêm.
Suy nghĩ một lát, cô nói:
-- Để tôi lên nhà tìm lại tủ đồ của ông ngoại.
Ngày còn trẻ, ông tôi cao lớn và phong độ lắm, tuy không cao bằng anh nhưng chắc đồ của ông...! anh mặc tạm cũng được.
-- Sao cơ...!Em bảo tôi mặc đồ của ông ngoại em à?
Nam Phong ngạc nhiên hỏi lại.
-- Không lẽ anh định không mặc gì?
Nhíu mày một lát, Nam Phong nói thêm:
-- Là vì em quan tâm và chu đáo với tôi nên tôi mặc gì cũng được.
Miễn là em thấy vui và không mách ông bà ngoại đuổi tôi ra khỏi nhà.
-- Anh bớt diễn đi.
Nhanh vào bên trong tắm rửa kẻo nước không nóng được lâu nữa đâu.
-- Ừ.
Nam Phong quay người bước vào phòng tắm nhưng không chốt cửa.
Lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác sống ở một nơi dân dã và yên bình như vầy.
Từ lúc đến đây, tuyệt nhiên không nghe thấy âm thanh động cơ ô tô gào rú, tiếng còi xe inh tai, hay thậm chí là loa phường ồn ào.
Giản dị, bình yên và mộc mạc đến không tưởng.
Cởi bỏ âu phục đắt tiền trên người xuống và treo lên mắc cẩn thận, Nam Phong bước chân vào thau nước lớn do Hồng Anh chuẩn bị.
Khói trắng bay nghi ngút, mùi hương nhàn nhạt từ các loại lá cây rừng bay lên mũi khiến tâm hồn anh thư thái lạ kỳ.
Nam Phong cảm giác, giữa nhịp sống ồn ào này, anh tìm được cho mình một khoảng không gian tĩnh lặng, để tâm hồn lắng hơn và sống chậm hơn...
Hồng Anh bước lên nhà đã thấy ông bà ngoại tắt đèn đi ngủ hết.
Bật đèn pin điện thoại, Hồng Anh loay hoay mở tủ đồ của ông ngoại và tìm kiếm.
Nghe tiếng động, bà ngoại tò mò hỏi:
-- Khuya rồi, con làm gì thế hả Hồng Anh? Giữ yên lặng để ông ngủ, dạo này ông hay mất ngủ lắm!
Hồng Anh đáp lời bằng tiếng gió:
-- Con mượn bộ đồ của ông cho bạn con mặc tạm.
Anh ấy không có quần áo để thay!
-- Thế à? Nhắc bạn ấy tắm gội nhanh lên rồi nghỉ sớm nhé.
Trời lạnh lắm.
Cả con nữa, đi xa về, con cũng nên nghỉ sớm đi.
-- Vâng.
Lát nữa con lên ngủ với bà nha.
Loay hoay mãi, Hồng Anh lựa được chiếc áo phông lỡ tay màu trắng và chiếc quần sooc kẻ ca rô thời trung niên của ông ngoại.
Ngắm nghía một lát, Hồng Anh tự nhủ, đi ngủ mặc tạm đồ này chắc cũng ok.
Tắt đèn pin, cô rón rén bước ra khỏi gian buồng của bà ngoại và đi xuống nhà dưới.
Gió đêm mỗi lúc một lớn, rặng cây cổ thụ phía sau nhà phát ra âm thanh nghe lao xao, nếu như một mình sống tại nơi này, Hồng Anh nghĩ mình sẽ sợ ma lắm!
Đi vào phòng tắm, nghe tiếng nước bên trong rơi ì oạp, Hồng Anh vừa chạm tay lên cánh cửa đã thấy nó mở toang ra, cô giật mình hỏi:
-- Anh không cài chốt à?
Đúng lúc ấy, một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ mơ hồ hiện lên trước mắt Hồng Anh.
Trong thau gỗ rộng lớn, nam nhân với nước da trắng mịn màng, mái tóc ướt rủ xuống khuôn mặt điển trai, đôi hàng mi khép hờ, bờ môi trái tim mím chặt...!Khói trắng bay mờ ảo trong không gian...!Có lẽ anh ấy quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Khoảnh khắc ấy, Hồng Anh nghe trái tim mình rung động thật sự!
Hồng Anh đứng ngẩn ngơ nhìn ngắm dáng vẻ nam tính hấp dẫn mê người đó, nhưng rồi cô lại sợ, đêm về khuya, nhiệt độ nước cũng nguội lạnh đi nhiều, chỉ sợ Nam Phong bị nhiễm lạnh.
Với tay lấy chiếc khăn tắm trên mắc, Hồng Anh đi đến gần và gọi nhỏ:
-- Tôi chuẩn bị quần áo cho anh rồi...
Nam Phong giật mình mở mắt ra nhìn.
Trước mặt là khuôn mặt ngây thơ đến nao lòng, anh si mê ngắm nghía, bất giác bờ môi khẽ mỉm cười hài lòng.
-- Cảm ơn em!
Hồng Anh sợ bản thân sẽ bị thôi miên bởi nụ cười đó, cô bối rối đứng dậy và nhắc nhở:
-- Quần áo tôi treo trên mắc...!Anh mặc đồ vào rồi nghỉ sớm đi.
Tôi lên nhà đây!
-- Đêm nay, tôi ngủ ở đâu?
Nam Phong tò mò hỏi.
Hồng Anh chỉ tay sang gian phòng bên cạnh, nơi đó có chiếc giường nhỏ và một cái bàn gỗ.
Thỉnh thoảng ông ngoại cô hay nằm ở đó nghe radio những khi mất ngủ, vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà ngoại.
-- Anh ngủ bên này nhé.
Giường hơi nhỏ một chút nhưng nằm tạm đi, nếu không muốn nằm giường...!thì anh xuống đất mà ngủ!
-- Em nhẫn tâm vậy sao?
-- Tôi nhẫn tâm ở chỗ nào chứ? Tự nhiên anh tới đây, cả buổi tôi đã phải loay hoay nấu mỳ cho anh ăn, chuẩn bị nước cho anh tắm...!Rồi mượn cả đồ ông ngoại cho anh mặc...
-- Để tôi ngủ một mình trong căn nhà trống trải này...!như vậy là em nhẫn tâm rồi!
-- Ngủ một mình thì sao chứ? Anh có phải đứa trẻ lên 3 nữa đâu mà bắt người khác phải ngủ cùng?
-- Nhưng tôi muốn ngủ với em.
-- Khùng.
Bớt nói năng bậy bạ đi.
Tôi lên ngủ với bà ngoại đây.
-- Phải làm gì để em ở lại?
-- Anh làm gì cũng vô ích thôi.
Tôi sẽ không ở đây với anh đâu.
Đừng có giở trò, tôi mách ông bà ngoại đó!
Hồng Anh trừng mắt lên đe dọa.
Nam Phong thấy vậy liền nói:
-- Tôi thấy sợ em rồi!
-- Sợ thì mau chóng mặc đồ rồi nghỉ sớm.
Nói đoạn Hồng Anh dứt khoát quay người bước ra ngoài sân và đi lên nhà lớn.
Nam Phong ngồi đó vẻ mặt chưng hửng tiếc nuối, nhưng rồi anh cũng đứng dậy, nhanh chóng mặc tạm bộ đồ giản dị Hồng Anh đem tới.
Có chút không quen mắt...!nhưng dẫu sao cũng hơn là mặc bộ đồ công sở gò bó kia, với cả anh sợ Hồng Anh giận vì cô đã nhiệt tình chuẩn bị cho mình.
Quen với cuộc sống nơi thị thành xa hoa, lần đầu tiên ngủ trong căn nhà gỗ, Nam Phong dẫu mệt nhưng không có cách nào vào giấc được.
Gió đông lùa qua khe hở của những tấm gỗ ghép lại ...!nghe ù ù xào xạc.
Nam Phong rùng mình vì sợ.
Anh thật sự không quen với những âm thanh kỳ lạ này.
Nằm trên gian buồng với bà ngoại, thấy bà hô hấp đều đặn, Hồng Anh ghen tị suy nghĩ, tại sao ông bà có thể dễ dàng tìm đến giấc ngủ như vậy được chứ? Nằm im không dám nhúc nhích, cô sợ bà ngoại giật mình nên chỉ biết lắng nghe tiếng gió đang lùa qua khe cửa.
Không biết Nam Phong đã đi ngủ hay chưa? Tâm trạng ngày hôm nay của cô xáo trộn không ngừng vì sự xuất hiện của người đàn ông đó.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại dưới gối rung lên báo hiệu có tin nhắn mới.
Khẽ nghiêng người, cho ánh sáng màn hình thấp nhất có thể, Hồng Anh mở pass và hồi hộp đọc tin nhắn.
Là Nam Phong.
-- Em có ngủ được không? Em để tôi nằm đây một mình...!là muốn dọa ch.ết tôi sao?
-- Anh tự nguyện đến đây...!bây giờ lại đặt điều nói tôi thế à? Tôi làm gì mà dọa anh chứ?
-- Nằm một mình thế này...!tôi sợ ma!
Hồng Anh suýt bật cười vì câu trả lời đó, tuy nhiên cô kịp thời suy nghĩ lại, rất có thể đây là một cách dụ dỗ tán tỉnh của Nam Phong.
Cô không thể mắc bẫy được.
-- Cao lớn như anh...!không có con ma nào dám trêu ghẹo anh đâu!
-- Này, Hồng Anh.
Em đừng có nhẫn tâm như vậy.
Em nói thế là đang xác minh sự thật nơi này có ma đúng không?
-- Tôi đùa thôi.
Làm sao có ma được?
-- Tôi lạnh quá.
Chăn đệm em chuẩn bị không khiến tôi thấy ấm áp hơn chút nào.
-- Anh dùng tạm đi.
Nhà ông bà không có nhiều đồ đâu.
-- Em có ngủ được không?
-- Tôi đang ngủ rồi.
-- Điêu.
Ngủ rồi mà reply tin nhắn của tôi nhanh thế?
-- Tôi quên không tắt chuông nên bị tin nhắn của anh làm phiền đó.
-- Bây giờ...!em có ngủ được không?
-- Không nói chuyện nữa...!tôi đi ngủ đây!
Hồng Anh sợ bị dụ dỗ, tắt điện thoại, cô nhắm mắt và cố gắng tìm đến giấc ngủ.
5 phút, 10 phút, 30 phút trôi qua nhưng Hồng Anh không có cách nào ngủ được, tâm trí cô lúc này ngập tràn hình ảnh và những lời nói dịu dàng của Nam Phong.
Mơn man mở điện thoại lên, Hồng Anh ngỡ ngàng vì những dòng tin được gửi đến liên tục từ người đàn ông đó.
Anh ta, nhất định không chịu ngủ sao?
-- Nếu em không ngủ được...!xuống dưới này nói chuyện cùng tôi một lát được không?
-- Tôi biết em chưa ngủ...!trả lời tin nhắn của tôi đi.
-- Hồng Anh, em xứng đáng là sinh vật lạnh lùng và vô tâm nhất trên đời này.
Tại sao em có thể bỏ mặc tôi ở đây được chứ? Tôi nhớ em, và tôi sợ ma nữa.
-- .....
Những tin nhắn hờn giận vu vơ được gửi đến, Hồng Anh đọc xong chỉ biết cười thầm trong miệng, thật không ngờ anh chàng đó cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Nằm hoài không ngủ được, Hồng Anh nhẹ nhàng lật chăn ra và ngồi dậy.
Cô đã cố gắng giữ yên tĩnh hết mức nhưng ở bên cạnh, bà ngoại đã tỉnh giấc và thì thầm:
-- Hồng Anh, con không ngủ được à?
-- Ôi, con làm bà tỉnh giấc rồi ạ?
Hồng Anh nói tiếng gió đáp lời bà.
-- Con định đi đâu?
-- Buổi tối uống nhiều nước quá...!con muốn đi vệ sinh.
-- Ừ.
Bà ngoại không nói gì thêm, cầm theo điện thoại, Hồng Anh rón rén bước ra ngoài sân, nhẹ nhàng tiến về căn nhà gỗ nơi mà Nam Phong đang nằm.
Trời tối, nhờ ánh sáng màn hình điện thoại, Hồng Anh đẩy cửa bước vào, nghe tiếng động, Nam Phong vội trùm kín chăn lên đầu vì tưởng tượng ra điều gì sợ hãi.
Nhưng vì anh sở hữu chiều cao khủng, kéo chăn lên đầu thì hở hai chân ra ngoài, bỗng chốc Nam Phong thấy cả người co rúm lại vì lạnh.
Bước đến bên giường, thấy dáng vẻ co quắp của Nam Phong, Hồng Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Khỏi nói, nghe âm thanh đó, Nam Phong giật mình sợ hãi tới mức trái tim như muốn rớt khỏi lồng ngực, hai hàm răng va vào nhau, cả người cuộn tròn trong chăn, một chút cũng không dám động đậy.
-- Thì ra anh cũng nhát như vậy!
Hồng Anh cất lời trêu ghẹo.
Nam Phong lúc này mới lật chăn ra, trong đêm tối, nhìn dáng hình mờ ảo của Hồng Anh nhờ ánh sáng đèn điện thoại, anh không giận mà mỉm cười đáp:
-- Rốt cuộc thì trời xanh cũng thấu tấm lòng của kẻ chân tình!!
Sợ hãi đến mức xanh mắt nhưng người đàn ông đó vẫn thốt ra câu nói nghe cực kỳ văn chương.
-- Khuya rồi...!anh không ngủ đi, cứ nằm đó nhắn tin hoài..
anh không muốn cho người khác ngủ hay gì?
Nam Phong nghe vậy liền ngồi bật dậy, dưới ánh sáng đèn điện thoại, nhìn anh trong bộ quần áo của ông ngoại, Hồng Anh thực sự không nhịn được cười.
Chiếc áo màu trắng giản dị, chiếc quần sooc kẻ caro ...!trông hài hước không gì diễn tả được.
Có lẽ bởi cô vốn quen hình ảnh ăn vận chỉn chu của Nam Phong nên lúc này nhìn anh thật sự châm biếm.
-- Em cười gì thế?
Nam Phong tò mò hỏi.
-- Không có gì.
Tự nhiên thấy buồn cười thôi.
-- Tôi nghi ngờ trong câu nói của em có đến 9 phần không thật lòng.
Hồng Anh vẫn cười như trúng mánh.
Nam Phong không chịu được thái độ ấy của cô nàng, anh lật chăn ra và bước xuống nền nhà lạnh lẽo, khoảnh khắc này anh đợi chờ từ lâu lắm rồi.
Rốt cuộc cô nàng cũng vì nhớ anh mà xuất hiện ở đây giờ này.
Dang rộng vòng tay, không do dự, Nam Phong kéo Hồng Anh tiến sát lại phía mình và ôm thật chặt, anh tham lam kiếm tìm hơi ấm và hương thơm từ cơ thể cô.
Anh nhớ cô tới mức cồn cào, da diết!
-- Đừng cười nữa, ông bà sẽ nghe thấy đó!
Nam Phong thì thầm, trong lời nói của anh chứa đựng sự nghiêm túc.
Hồng Anh ngoan ngoãn nghe lời, gục đầu vào ngực anh, cô tìm kiếm cảm giác quen thuộc.
Chính là bờ vai này, hơi thở và giọng nói dịu dàng ấy...! Hồng Anh nghe trái tim mình xao xuyến lạ!
-- Tôi nhớ em...!không ngủ được!
-- Bây giờ