Tiếng sét đánh ngang trời, cùng với đó là cơn thịnh nộ của mẹ thiên nhiên trút xuống, bốn bề trắng xóa một màu nước mưa.
Gió lớn thổi hắt từng cơn, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, cái giá buốt của ngày đông thật sự khiến cho vạn vật cảm thấy lười biếng.
Nằm trong chăn ấm, Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc bởi tiếng sấm quá lớn, tiếng mưa rơi lộp độp ngoài mái hiên, từng đợt nước liên tục hắt vào ô cửa kính khiến không gian trở nên ồn ào.
Hé mở đôi mắt diễm lệ, Hồng Anh xoay người và nhìn sang bên cạnh, trống trơn, cô đưa tay chạm lên chăn ga cũng thấy lạnh lẽo, anh ấy đã dậy từ lúc nào mà cô không biết?
Thời gian này cô ngủ rất tốt, giấc ngủ sâu mà trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được, tới mức mỗi sáng Nam Phong thức dậy để đi làm...!cô cũng không hề hay biết.
Đang mơn man suy nghĩ, bỗng nhiên cơn buồn nôn kéo đến, Hồng Anh không nằm lỳ được nữa, lật tung chăn ấm, cô vội vã ôm bụng chạy vào WC và không ngừng nôn khan.
Cảm giác có một baby trong người thật kỳ lạ, mỗi sáng thức giấc, cơn buồn nôn luôn xuất hiện giống như một chiếc đồng hồ báo thức để nhắc nhở Hồng Anh rằng, cô là một người phụ nữ đang mang thai!
Nhìn ngắm mình trong gương, Hồng Anh cảm thấy cơ thể mình dường như đang bắt đầu có những dấu hiệu khác lạ.
Gương mặt có phần bầu bĩnh hơn trước, vì ngủ nhiều nên mí mắt cũng sưng hơn, đặc biệt là ở vùng ngực, cảm giác căng tức và đầy đặn hơn...!Chuyện về baby trong bụng, đêm qua vì Nam Phong về muộn, hai người mải cuốn vào những cảm xúc bản năng...! nên cô quên chưa kịp tạo bất ngờ cho anh.
Hồng Anh cúi xuống nhìn bụng mình, hai bàn tay khẽ xoa lên chiếc eo vẫn còn thon gọn, cô mỉm cười hạnh phúc khi trong cơ thể có một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên theo từng ngày.
Rời khỏi phòng ngủ, Hồng Anh nhẹ nhàng tiến về phía nhà bếp, ngó nghiêng một lượt không thấy chị Mai đâu, chỉ có tiếng mưa ngoài trời là không ngừng ồn ào.
Hồng Anh thầm nghĩ, rất có thể chị Mai đang đi chợ, vì thói quen đi chợ vào buổi sớm của chị ấy hầu như ngày nào cũng lặp lại.
Hồng Anh bước ra phòng khách, trời mưa nên không gian trong nhà hơi tối, cô đang định bật công tắc đèn lên thì bất chợt thấy bóng dáng một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.
Cùng lúc đó, mẹ thiên nhiên lại tăng thêm sự hờn dỗi, cơn mưa trút xuống như muốn nhấn chìm cả vạn vật, sét đánh ngang trời...!Hồng Anh đưa hai tay lên ôm bụng mình, đó là một phản xạ bản năng, giờ đây cô đã, đang và sắp làm mẹ, tiếng sét cùng nỗi sợ hãi trong lòng vô thức khiến cô đưa tay lên bụng để bảo vệ và che chở cho sinh linh bé nhỏ.
Người phụ nữ đó, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, gương mặt thanh tú, từng đường nét đều phảng phất một khí chất hơn người.
Vì ngồi ở góc thiếu ánh sáng, thêm nữa tâm tư đang bị chấn động bởi sự xuất hiện đột ngột này nên Hồng Anh không quan sát kỹ lưỡng.
Chỉ biết, người phụ nữ ấy mặc chiếc áo lông màu xám ghi, chiếc váy trên người cùng màu, trước thềm ngực là chuỗi ngọc trai cao cấp sáng lấp lánh.
Thần thái cùng ánh nhìn tự tin ấy từ đầu đến cuối vẫn quan sát Hồng Anh không bỏ qua một chi tiết nào.
Đây là lần thứ hai chạm mặt.
Sự xuất hiện bất ngờ này khiến Hồng Anh không khỏi ngỡ ngàng, trong đầu cô xuất hiện vô số những thắc mắc mà không biết phải giải đáp từ đâu.
Vì sao bà ấy lại xuất hiện ở đây? Thái độ cùng ánh nhìn lạnh lùng đó là gì? Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, đứng hình hồi lâu, Hồng Anh cố gắng lắm mới trấn an được cảm xúc của chính mình.
Gương mặt nhạt nhòa không son phấn, bờ môi khẽ mấp máy cất lời:
-- Cháu chào bác!!
Người phụ nữ đó là mẹ của Nam Phong.
Bà Mai Phương nhìn Hồng Anh như muốn nuốt chửng, người con gái không biết an phận này lại có bản lĩnh dụ dỗ đứa con trai ngang tàng của bà? Im lặng hồi lâu, bà Mai Phương thu lại ánh nhìn sắc lẹm và chậm rãi nói:
-- Cô bất ngờ lắm phải không?
Câu hỏi ấy khiến Hồng Anh rùng mình, Nam Phong nói sẽ bảo vệ cô, đưa cô đến một nơi an toàn, chắc chắn sẽ không có kẻ xấu nào có thể rình rập và quấy nhiễu đến cuộc sống của cô.
Vậy mà...
-- Cháu...!cháu...
Hồng Anh ngập ngừng, tâm trí cô lúc này ngập tràn nỗi sợ hãi, đứng trước người phụ nữ quyền lực và bí ẩn đó, cô hoàn toàn không biết phải đối đáp như thế nào.
-- Cô có hiểu gì về Nam Phong không?
Bà Mai Phương tiếp tục đặt câu hỏi.
Hồng Anh im bặt, cô không dám đáp trả, mà kỳ thực cô không biết phải đáp trả như thế nào.
Hiểu? Như thế nào để hiểu hết được một con người? Ngay chính bản thân cô, đôi lúc cảm xúc và lý trí luôn đấu tranh và giằng xé, có những khi cô còn không hiểu được bản thân mình.
Nếu có, nó chỉ giới hạn trong phạm vi tình cảm giữa cô và anh, qua ánh mắt cùng thái độ quan tâm chân thành, cô hiểu người đàn ông ấy thực sự có tình cảm với cô.
Đó là những gì cô có thể hiểu rõ nét hơn một chút, những thứ khác, cô chưa bao giờ cố hiểu, bởi vì tâm tư sâu rộng cùng hoàn cảnh gia đình giàu có của người đàn ông ấy ...!một đứa con gái với suy nghĩ đơn giản như cô đừng bao giờ hy vọng có thể hiểu được!
-- Từ lâu tôi đã biết Nam Phong qua lại với cô, nhưng tôi không can thiệp.
Bà Mai Phương cất lời cắt ngang những dòng suy nghĩ đang mơn man trong tâm trí của Hồng Anh.
Mỗi một câu từ bà ấy nói ra, Hồng Anh nghe con tim mình hồi hộp đến khó tả.
Cảm giác này còn hồi hộp và lo lắng hơn đi phỏng vấn gấp trăm ngàn lần.
Cô không biết mình đã làm gì sai, nhưng lúc này, trước mặt là người phụ nữ thân sinh ra Nam Phong, Hồng Anh cảm thấy mình giống như một kẻ có tội và đang bị tra khảo.
-- Phàm đã là nam nhân trong thiên hạ, việc bộc phát nhu cầu sinh lý và lựa chọn cho mình một đối tượng để thỏa mãn là một chuyện hết sức bình thường.
Nam Phong cũng không ngoại lệ.
Nó là con trai tôi, tôi đương nhiên hiểu rõ.
Không chỉ đẹp trai, ngoại hình hoàn hảo, Nam Phong hiện tại có trong tay tất cả mọi thứ mà bất kỳ cô gái nào nhìn vào cũng đều ôm ấp những suy nghĩ có thể sở hữu được người đàn ông như vậy.
Có thể, con trai tôi bị si mê khi ở gần cô Hồng Anh đây, nhưng cô đừng ảo tưởng rằng cô có thể sở hữu được người đàn ông như vậy.
Đàn ông là của thiên hạ, đừng bao giờ ấp ủ hy vọng có thể níu giữ được tình cảm cũng như trái tim của người đàn ông.
Nếu có, nó chỉ là khoảnh khắc nhất thời mà thôi.
-- Bác nói những điều này với cháu...!là có ý gì?
Khóe mi Hồng Anh đã trực trào những giọt lệ trong veo.
Từng câu từng chữ bà ấy nói ra cô đều cảm nhận được sâu sắc, nói xa nói gần, mục đích chính không phải là đang muốn răn đe và cảnh báo cô hay sao?
-- Tôi nghĩ, vốn là cử nhân chuyên ngành thiết kế đồ họa, cô Hồng Anh cũng là người có học thức và hiểu biết.
Ý tôi là gì, có lẽ cô Hồng Anh cũng đã hiểu được 9 phần.
Đúng không?
Bà Mai Phương lúc này mới thư thái ngồi tựa lưng vào sofa, đôi mắt khẽ chớp và thản nhiên càn quét ánh mắt khắp cơ thể Hồng Anh.
Có nghĩ thế nào bà cũng không hiểu được vì sao Nam Phong - con trai bà lại si mê cô gái tầm thường như thế.
-- Bác đánh giá cao cháu quá rồi.
Cháu ngốc lắm, những gì bác nói...!cháu thực sự không hiểu.
-- Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn.
Bà Mai Phương ngồi thẳng người, gương mặt trở về trạng thái lạnh lùng đến đáng sợ.
-- Sang tháng sau, nghĩa là sang năm mới, Nam Phong sẽ tổ chức lễ đính hôn với tiểu thư của tập đoàn Châu Long, một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất thành phố này.
Câu nói ấy giống như sét đánh ngang tai, Hồng Anh nghe con tim mình rụng rời.
Hôn sự của Nam Phong đã được sắp đặt từ trước, là cô ngu ngốc hay vì cô quá yêu anh nên không màng đến chuyện tương lai như thế này?
-- Đám cưới cũng sẽ nhanh chóng diễn ra sau đó, nếu là người có lòng tự trọng, tôi nghĩ, cô Hồng Anh đã biết mình nên làm gì.
Hồng Anh nghe nỗi chua xót và nhục nhã dâng đầy nơi cổ họng, những giọt nước mắt vô tội không hẹn mà lăn dài xuống đôi gò má, bờ vai gầy rung lên những tiếng nấc nghẹn...!Anh ấy...!anh ấy kết hôn với người khác sao? Vậy còn đứa nhỏ trong bụng cô sẽ như thế nào? Viễn cảnh hạnh phúc trong mơ lập tức tan biến trước sự khẳng định của người phụ nữ quyền lực đang ngồi ở phía đối diện, chân tay Hồng Anh rụng rời, tựa hồ như không còn chút sức lực nào.
Đầu óc trống rỗng, những lời người phụ nữ ấy nói ra...!cô sớm đã không còn nghe thấy gì nữa rồi.
-- Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.
Tốt nhất nên tránh xa Nam Phong ra, đừng mặt dày đeo bám con trai tôi nữa.
Hồng Anh ngồi gục hẳn xuống nền đá hoa lạnh lẽo, đôi tay vẫn ôm lấy bụng mình, trái tim đau đớn giống như bị ai đó bóp nghẹt, chưa bao giờ cô thấy mình nhục nhã đến như vậy.
-- Còn nữa...!Cô nghĩ rằng con trai tôi yêu cô lắm hay sao?
Nói đoạn bà Mai Phương lấy từ trong túi xách ra một tập ảnh và đặt lên bàn.
-- Đừng bao giờ đặt niềm tin vào đàn ông.
Trái tim đàn ông là thứ mà vĩnh viễn không bao giờ níu giữ được.
Dứt lời, bà Mai Phương lạnh lùng đứng dậy và bước ra khỏi phòng khách.
Rất nhanh sau đó, một vệ sĩ mặc đồ đen tay cầm chiếc ô chạy đến và che chắn cho bà ngồi vào xe riêng.
Bầu trời vẫn nổi mưa giông vần vũ, gió lớn gào thét điên cuồng, những tia sét ngang dọc thi nhau xuất hiện trên nền trời âm u, đất trời một màu trắng xóa...
Và trong ngôi nhà nhỏ ấy, nước mắt đã ướt nhòe gương mặt xinh đẹp của Hồng Anh, cô không còn sức để gượng dậy nữa.
Từng lời nói cùng ánh nhìn khinh miệt của người phụ nữ ấy đã cho cô thức tỉnh rằng, những ngày tháng sau này của cô đừng bao giờ hy vọng hai chữ bình yên và hạnh phúc.
Ngồi bất động trên nền đá hoa, tâm can đau đớn giống như cùng lúc phải hứng chịu hàng ngàn vết thương, đôi mắt Hồng Anh vô hồn nhìn ra bầu trời xám xịt, tuyến lệ không ngừng hoạt động, những giọt nước mắt tủi hờn hòa cùng với sự hờn dỗi của mẹ thiên nhiên...
Sóng gió của đời người con gái bất hạnh ấy đến khi nào mới chịu kết thúc?
-- Ummm ummm ummm....
Đâu đó trong nhà vọng lại tiếng umm umm bất lực, xen lẫn với âm thanh ồn nào của tiếng mưa, dường như...
Hồng Anh đứng dậy và lau nước mắt, cô đi về phía nhà bếp và quan sát.
Đưa tay lên bật công tắc đèn, ánh sáng chan hòa mọi ngõ ngách, Hồng Anh ngỡ ngàng khi phát hiện ra chị Mai đang nằm co quắp dưới nền đá hoa, miệng bị ai đó dán băng keo bịt chặt, chân tay bị trói, toàn thân không thể co giãy, càng không thể cất lời kêu cứu.
Nước mắt Hồng Anh rơi xuống nhiều hơn, cô xúc động tới mức không nói thành lời, sự việc này...!còn không phải là do người phụ nữ quyền lực ấy tác động hay sao?
-- Chị Mai...!chị đừng sợ...!em sẽ cởi trói cho chị.
Hồng Anh nói trong tiếng nấc nghẹn, mà cảm xúc của cô sớm đã không còn bình thường được nữa.
Nhìn hai mắt cô nàng đỏ hoe, cả là từ lúc bị gã vệ sĩ kia khống chế, nằm bất động trong phòng bếp, chị Mai lắng nghe được câu chuyện giữa Hồng Anh và người phụ nữ kia nên càng thêm đồng cảm.
Băng keo trên miệng được tháo gỡ, chị Mai vội vàng cất lời:
-- Tiểu thư...!tiểu thư đừng khóc.
Dù có xảy ra chuyện gì ...!tuyệt đối không được khóc lóc, đau buồn.
Vì bây giờ tiểu thư đang mang thai, em bé trong bụng sẽ bị ảnh hưởng bởi tâm lý của mẹ...!Nếu như tiểu thư buồn, em bé sẽ không vui được đâu.
Đang cởi trói cho chị Mai, nghe được lời lẽ ấy, Hồng Anh chợt khựng lại, vô thức đưa tay lên ôm bụng mình.
Đứa nhỏ đâu có tội tình gì? Tại sao cô lại làm ảnh hưởng đến con được chứ?
-- Em sẽ không khóc nữa!
Hồng Anh cố kìm nén cảm xúc và đáp lời, nhưng vô ích, những giọt nước mắt thi nhau chống lại cô, dù cho cô cố gắng ngăn không để mình buồn, cố gắng suy nghĩ tích cực hơn để không làm ảnh hưởng đến em bé...!Nhưng mà, những lời lẽ đầy tính sát thương được thốt lên từ miệng người phụ nữ ấy, làm sao cô có thể nói quên mà quên đi được.
-- Chị có đau lắm không?
Khi những sợi dây thừng được tháo gỡ, khắp cánh tay và cẳng chân chị Mai đều in hằn