Biệt thự Nam Kinh.
Sáng sớm, từng đợt sương mờ ẩn hiện như muốn bao trùm cả không gian, không khí của ngày đầu xuân se se lạnh, trong khuôn viên rộng lớn, cây lá đua nhau đâm chồi nảy lộc, những sắc xanh mơn mởn hào hứng vươn vai chào đón bình minh.
Gia nhân trong căn biệt thự xa hoa ấy đi ra đi vào nườm nượp, người quét dọn, người lau cửa kính, người thì tỉa lá - bắt sâu cho cây cảnh...!
Ngồi ngoài ban công và thư thái thưởng thức ly trà buổi sáng, ánh mắt khép hờ, đôi tai chăm chú lắng nghe bản tin kinh doanh, gương mặt của bà Mai Phương có đến 10 phần dễ chịu.
Không gian tuyệt vời ấy bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng bước chân ai đó như đang cố ý trút giận xuống nền đá hoa.
Chậm rãi hé mở đôi hàng mi cong vút, bà Mai Phương bất giác quay người lại nhìn, đứng trước mặt là thân hình cao lớn của Nam Phong, ánh mắt bà đanh lại vẻ tò mò.
Nam Phong không nói mà thẳng tay vứt chiếc điện thoại xuống bàn, trong điện thoại đang phát clip một tên vệ sĩ đang ra sức khống chế chị Mai - người giúp việc trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, anh cố ý sắp xếp để chăm sóc cho Hồng Anh.
Bà Mai Phương nhìn vào điện thoại rồi lại bình thản nhìn Nam Phong, thong thả nhấp môi ngụm trà nóng rồi chậm rãi cất lời:
-- Vừa sáng sớm...!con làm vậy là có ý gì? Chưa chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật sao?
-- Mẹ đang nhốt cô ấy ở đâu??
Nam Phong gằn giọng cất lời.
-- Mẹ đã nói là mẹ không làm gì tổn hại đến một sợi tóc của cô ta.
Đám cưới cũng đã diễn ra rồi, con bây giờ là chồng của Như Ngọc, cư xử sao cho đúng với tư cách và danh dự của một người chồng.
Đừng để Như Ngọc buồn, cũng đừng để ông bà Châu Long bên đó thất vọng về chàng rể là con!
-- Hồng Anh chính là điểm yếu của con.
Để đổi lại sự an toàn cho cô ấy nên con mới thỏa hiệp và có mặt tại buổi lễ ngày hôm qua.
Con đã làm theo ý mẹ rồi, bây giờ Hồng Anh đang ở đâu??
Ánh mắt Nam phong lộ rõ vẻ tức giận, đôi đồng tử long lanh như muốn thiêu rụi đi mọi thứ.
Dường như sức chịu đựng trong anh đã bị kìm nén đến cùng cực, cảm giác mọi thứ có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
-- Được.
Nếu con đã vì cô ta mà thỏa hiệp thì mẹ cũng không muốn làm khó con nữa.
Gian nhà kho bỏ hoang phía sau sân vận động thành phố!
Lời bà Mai Phương vừa dứt, Nam Phong cũng lập tức quay người bước ra ngoài.
Thu lại ánh nhìn cùng nụ cười giả tạo, bà Mai Phương mở máy và bấm số gọi đi.
-- Sắp xếp hai người canh gác trong căn nhà kho, Nam Phong sẽ qua đó ngay bây giờ.
Nếu nó có hỏi, cứ nói là cô ta đã bỏ trốn!
-- Vâng, thưa phu nhân.
***
Buổi sáng đầu tiên ở biệt thự Nam Kinh, Như Ngọc bực bội mở mắt chào đón bình minh bằng tiếng chuông điện thoại ồn ào.
Ánh nắng mặt trời đã lên cao, những ánh sáng gắt gao len lỏi vào mọi ngõ ngách trong căn phòng rộng lớn.
Nhìn sang bên giường, Nam Phong đã dậy và đi đâu mất, Như Nhọc uể oải ấn nghe máy.
-- Con nghe đây mẹ!
-- Dậy chưa con? Buổi sáng đầu tiên ở nhà chồng đừng có ngủ lỳ.
Dậy đi, make up đẹp vào, xuống dưới ăn sáng rồi chào hỏi bố mẹ chồng đi chứ.
-- Phiền quá.
Sao con phải làm mấy việc đó ạ?
-- Con bé này...!Đi lấy chồng không đơn giản như ở nhà với bố mẹ được đâu, nghe lời mẹ, dậy sớm đi, mà khi nào hai đứa đi hưởng tuần trăng mật thế?
-- Theo lịch thì hôm nay sẽ đi, sáng hoặc chiều, tùy vào tâm trạng của chồng con.
-- Ừm thôi, không nói chuyện nữa nhé.
Dậy đi.
-- Con đi lấy chồng thôi...!có gì mà mẹ lo lắng như vậy ạ?
Điện thoại vừa tắt, một số máy khác lại gọi tới, là cô bạn thân, Như Ngọc nghe máy không do dự.
-- Tôi nghe đây.
-- Đêm đầu tiên với chồng yêu thế nào? Chắc là mất sức lắm hả? Nghĩ thôi đã thấy thích rồi.
Giọng nói của Khả Như kèm tiếng cười khúc khích vọng vào điện thoại khiến Như Ngọc cảm thấy tức điên:
-- Thích con khỉ gì.
Đêm tân hôn mà uống say tới mức không biết trời đất là gì, đã thế lúc ngủ còn gọi tên con yêu tinh kia nữa.
-- Nghĩa là đêm tân hôn không làm gì hả??
-- Ấm ức đến sáng rồi ngủ quên đến giờ mới dậy đây này.
-- Hicc...!Chị em tôi cứ chờ đợi một lời review ấn tượng về đêm tân hôn với mỹ nam...!Thật không ngờ...!
-- Không động vào nỗi đau của tôi nữa, chuyến đi trăng mật này tôi quyết phục thù.
Như Ngọc đáp lời với ánh mắt long lanh chất chứa bao hy vọng.
-- Giáo trình đã được hội chị em chuẩn bị kỹ lưỡng từng bước, chỉ cần bà làm theo là sẽ chinh phục được chàng.
Cố lên nhé.
***
Chiếc xe thể thao dừng trước căn nhà kho rộng lớn phía sau sân vận động của thành phố.
Mở cửa xe bước xuống là thân ảnh cao lớn cùng với thái độ như muốn san bằng mọi thứ tại nơi này.
Vừa nhìn thấy Nam Phong, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen nhanh chóng chạy đến và cúi đầu chào lễ phép:
-- Anh Phong!!
-- Chúng mày nhốt cô ấy ở đâu??
Nam Phong bực tức đi vào trong nhà kho và không ngừng đưa mắt tìm kiếm, ở phía góc nhà, có hai sợi dây buộc hờ trên hai thanh gỗ lớn, Hồng Anh không còn ở đây nữa?
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen khúm núm đi lại từ phía sau, trước thái độ giận dữ của cậu chủ, một trong hai tên bối rối cất lời:
-- Thưa anh, cô ấy đã bỏ trốn khỏi đây rồi ạ!
-- Bỏ trốn???
Cùng lúc ấy điện thoại Nam Phong đổ chuông, nhìn màn hình, anh nhíu mày ấn nghe:
-- Thưa anh, bà Thắm - mẹ của cô Hồng Anh nói, đã từ lâu cô ấy không về thăm nhà.
Điện thoại cũng không liên lạc được.
-- Tiếp tục cho người canh chừng ở đó, giám sát từ xa, bất kể khi nào thấy cô ấy xuất hiện phải báo cáo lại cho tôi.
-- Vâng.
-- Ở sàn nhảy thì sao? Các mối quan hệ trong sàn nhảy của cô ấy??
-- Tất cả mọi người đều không gặp gỡ hay qua lại gì với cô ấy trong thời gian vừa qua.
-- Tiếp tục tìm kiếm.
Không tìm kiếm được cô ấy các cậu xác định nghỉ việc đi.
-- Thưa anh, còn chỗ cậu Huy đó...!
Nghe nhắc đến Huy, gã trai đáng ghét dám ngạo mạn tự xưng là người yêu của Hồng Anh, Nam Phong tò mò muốn biết nên vội vàng hỏi lại:
-- Gã trai đó có vấn đề gì sao??
-- Dạ không.
Vì anh nói điều tra tất cả các mối quan hệ của cô Hồng Anh nên em chú ý tới cậu ấy một chút.
Cậu Huy đó, thời gian này đã chuyển đi nơi khác sinh sống, căn nhà đó cũng bỏ trống không có người ở.
Hồng Anh bỏ trốn, Huy cũng theo đó mà chuyển đi, lẽ nào??? Bàn tay Nam Phong cuộn tròn thành nắm đấm, thuận tay anh đấm liên tiếp lên bức tường xi măng với lực rất mạnh, từ những khớp ngón tay, máu tươi chảy ròng ròng nhưng anh không hề thấy đau đớn.
-- Tìm hiểu lý do vì sao cậu ta rời khỏi nơi cư trú cho tôi.
Cho dù phải lục tung cả thành phố này lên các cậu cũng phải tìm kiếm ra hai người đó.
Rõ chưa??
-- Em hỏi mấy người dân quanh đó, họ nói, sau khi mẹ qua đời, cậu Huy chán nản nên chuyển đi nơi khác.
-- Qua đời?? Mẹ của nó qua đờii??
Nam Phong nhíu mày, thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, anh cố gắng lục lọi ký ức và tìm kiếm lại chút thông tin liên quan đến Huy.
Nếu không nhầm thì bố Huy - là gã Hoàng, một người có sở thích bệnh hoạn chuyên quấy rối tinh d uc các cô gái trẻ đẹp nơi công sở đã bị cáo buộc tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản, quấy rối tinh duc, nghiêm trọng hơn nữa, hắn ta cũng là một mắt xích quan trọng trong đường dây tàng trữ và buôn bán trái phép chât ma tuy.
Liệu có phải, sau biến cố đó, vợ gã Hoàng cũng là mẹ Huy đã xảy ra chuyện gì...!
-- Vâng.
Bà ấy bị ung thư dạ dày.
Nam Phong chợt sững người, trong ký ức còn sót lại, anh nhớ, mẹ của Huy là một người phụ nữ nhiều chuyện, bà ta luôn cố ý gây hiềm khích với Hồng Anh...!Nhưng mà, cái tin này thật sự khiến anh bất ngờ, giây phút ấy Nam Phong thấy lòng mình trùng xuống, một chút đồng cảm bỗng len lỏi trong tâm trí,