"Bà ơi, con yêu bà...!hihi"...!
"Bà ơi, con yêu bà...!hihihi"...!
"Bà ơi, con yêu bà...!hihihihi"...!
Giữa đêm vắng, bà Mai Phương giật mình tỉnh giấc vì một giọng nói quen thuộc liên tục được lặp lại trong giấc mơ.
Một đứa trẻ chừng 2 tuổi, gương mặt bầu bĩnh khôi ngô, đôi mắt tròn xoe đen láy, da dẻ trắng trẻo ...!ngồi trên sofa đối diện với giường ngủ và hồn nhiên nói "Bà ơi, con yêu bà...!hihi".
Mồ hôi ướt đầm đìa, ánh mắt bà Mai Phương lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi, trong đêm tối, bà đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy đứa trẻ con nào, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Bà Mai Phương không ngủ được nữa, với tay bật công tắc đèn ngủ cạnh giường, ánh mắt vô hồn không ngừng nhìn về phía sofa.
Nhẽ trong nhà có ma? Bà Mai Phương tự nhủ và rồi chìm đắm trong nỗi sợ hãi với những gì mà bản thân đang tưởng tượng ra.
Không chịu được cảm giác tồi tệ này, trong đêm vắng, bà Mai Phương bất lực gào lên:
-- Nhã đâu? Nhã...!Có ai không??
-- Phu nhân, phu nhân gọi cháu ạ?
Lát sau, từ bên ngoài cửa vọng vào giọng nói hãy còn đang ngái ngủ của Nhã.
-- Đi vào đây!
-- Vâng.
Nhã rón rén đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy bà chủ, Nhã giật mình kinh sợ khi thấy gương mặt của bà Mai Phương trắng phếch, mái tóc dính bết lại bởi mồ hôi, đặc biệt là ánh mắt đỏ ngầu, đôi gò má nhô cao...!
-- Phu nhân, phu nhân bị sao thế ạ?
-- Gọi người vào mang chiếc ghế sofa kia ra ngoài, nhanh lên!!
Nhã ngạc nhiên tột độ, không hiểu sao giữa đêm vắng bà chủ lại bắt mang ghế sofa ra ngoài.
-- Thưa phu nhân, đó không phải là chiếc ghế phu nhân thích nhất sao ạ? Nó là món quà đặc biệt mà ông chủ tặng phu nhân nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày cưới.
Sao phu nhân...!
Nhã chưa kịp nói hết câu bà Mai Phương đã cáu lên:
-- Bảo mang ra ngoài thì mang đi...!
-- Vâng...!vâng ạ!
Nhã run rẩy bỏ chạy ra ngoài, nằm một mình trong phòng, bà Mai Phương sợ hãi trùm chăn lại, vì cứ nhìn ra chiếc ghế sofa thì hình ảnh cậu bé bụ bẫm ấy lại hiện về trong tâm trí.
Lát sau Nhã đi vào cùng hai người nữa, giữa đêm vắng đang ngủ ngon, gương mặt của họ không giấu được vẻ bất mãn, tuy vậy, sợ chủ trách phạt nên họ răm rắp nghe lời, nhanh chóng chuyển chiếc ghế sofa cồng kềnh ra khỏi phòng ngủ của bà Mai Phương.
Mọi việc xong xuôi, nhìn vào vị trí trống trải nơi mà chiếc ghế sofa vẫn nằm im lìm như mọi khi, bà Mai Phương thấy an tâm phần nào.
-- Phu nhân, phu nhân có điều gì căn dặn nữa không ạ?
Nhã cúi người lễ phép hỏi.
-- Không có gì.
Đi về ngủ đi.
-- Vâng.
Nhã quay người định bước ra cửa, vừa đi được 2 bước thì bà Mai Phương vội nói:
-- Khoan hãy!
-- Phu nhân có gì dạy bảo ạ?
-- Mang chăn đệm qua đây ngủ với tôi!
Nhã tròn mắt ngạc nhiên:
-- Phu nhân muốn cháu ngủ chung phòng ạ?
-- Ừ.
Không được sao?
-- Dạ, cháu không có ý đó.
Phu nhân chờ cháu một lát ạ.
-- Nhanh đi!
Nhã cảm thấy bà chủ hôm nay cực kỳ khó hiểu, giữa đêm bắt mang ghế sofa ra ngoài, chưa hết, bây giờ còn muốn cô sang ngủ cùng? Chuyện này là sao đây?
-- Nằm ở góc đó đi!
Thấy Nhã mang chăn đệm đi vào, bà Mai Phương chỉ tay về góc sofa vừa bị mang ra ngoài và ra lệnh.
-- Vâng.
Nhã ngoan ngoãn làm theo, thực lòng cô đang cảm thấy căng thẳng cực độ, ngủ chung phòng với bà chủ - cảm giác giống như ở gần chúa sơn lâm, cô thận trọng nằm im không dám phát ra tiếng động.
Có thêm người ở trong phòng nên bà Mai Phương cảm thấy yên tâm hơn, tắt đèn phòng, bà loay hoay tìm về giấc ngủ.
30 phút, 1 giờ đồng hồ trôi qua...!vì mệt nên bà Mai Phương ngủ thiếp đi.
Nhã ở dưới đất vì căng thẳng nên không thể ngủ tiếp được nữa.
Cô nằm im và lặng lẽ chờ đợi trời sáng.
"Bà nội ơi...!hihi"
"Bà nội ơi...!hihi"
Không nhớ đã ngủ được bao lâu, đang say giấc thì giọng nói quen thuộc của đứa trẻ ấy lại vang vọng bên tai.
Lần này nó không ngồi trên sofa nữa mà ngồi hẳn bên giường, nơi bà Mai Phương đang nằm.
-- Aaaaaa ...!tránh ra...!tránh ra...!
Nhã không ngủ được, nghe thấy bà Mai Phương hét lớn, cô bật dậy và chạy đến bên giường.
-- Phu nhân, phu nhân...!bà không sao chứ ạ?
Bà Mai Phương giật mình mở mắt ra, hai bàn tay ướt đầm mồ hôi, cả gương mặt và trán cũng vậy...!Nhìn thấy Nhã, bà vội ôm cô vào lòng và không ngừng mô tả:
-- Một đứa trẻ con...!có một đứa trẻ con...!Nhã ơi...!Nhã...!
-- Phu nhân đừng sợ...!chỉ là mơ thôi, không có đứa trẻ nào ở đây cả.
Phu nhân nằm xuống, cháu sẽ canh chừng cho phu nhân ngủ.
Nhã dịu dàng vỗ về bà chủ, bà Mai Phương vẫn chưa qua được cơn bàng hoàng, cả cơ thể gầy yếu tựa hẳn vào người Nhã rồi chỉ tay sang bên cạnh:
-- Không phải đâu...!Nó vẫn còn quanh quẩn đâu đây thôi.
Đây này, vừa xong nó ngồi chỗ đấy...!nó gọi tôi là "bà nội"...!Nó chưa đi đâu...!Nó vẫn đang ngồi ở đó...!
Trong đêm vắng, nhìn bộ dạng của bà Mai Phương kèm những lời nói trong lúc hoảng loạn ấy cũng khiến cho Nhã cảm thấy rùng mình.
-- Cháu vẫn thức từ lúc đó đến giờ, trong phòng không có gì cả, nhà mình làm gì có trẻ con? Chắc phu nhân mệt quá nên ngủ mơ thôi...!
-- Tôi không mơ.
Rõ ràng tôi thấy nó ngồi ngay bên giường, gương mặt tròn xoe, nó cứ nhìn tôi rồi cười, gọi bà nội...!
Thấy bà chủ tâm lý không ổn định, Nhã chỉ biết vỗ về cho bà ấy yên tâm, từ ngày mang trọng bệnh, thần sắc của bà Mai Phương kém hẳn, da mặt nhăn nheo, tóc bạc ngày càng nhiều.
-- Phu nhân mệt quá nên ngủ mơ gặp ác mộng đúng không ạ? Bà nằm xuống đi, cháu mát xa cho bà dễ chịu nhé.
Im lặng hồi lâu, thấy trong phòng không có gì đáng sợ nữa, bà Mai Phương ngoan ngoãn nằm xuống và để mặc cho Nhã bóp chân tay cho mình.
-- Phu nhân có thấy dễ chịu hơn không ạ?
Vừa massage Nhã vừa hỏi chuyện để trấn an tâm lý của bà chủ.
-- Dễ chịu lắm.
-- Đêm nay phu nhân mơ ác mộng gì vậy ạ? Có thể kể cho cháu nghe được không?
-- Nhã...!
Bà Mai Phương gọi tên Nhã rồi bỏ lửng giữa chừng.
-- Phu nhân...!bà đừng sợ, cháu vẫn đang nghe người nói đây ạ.
Cháu thấy sức khỏe phu nhân dạo gần đây kém hơn trước rất nhiều, chân tay gầy trơ xương rồi này.
Phu nhân phải ăn nghỉ đúng giờ thì mới lấn át được bệnh tật chứ ạ.
-- Tôi sắp chết rồi...!
Bà Mai Phương bất lực cất lời, từ đáy mắt, những giọt lệ trong veo tuôn trào xuống gối.
-- Phu nhân, mong bà đừng suy nghĩ tiêu cực.
Cậu chủ và ông chủ đã liên hệ những bác sỹ giỏi nhất để chữa bệnh cho bà...!Chắc chắn bệnh tình sẽ có chuyển biến thôi.
-- Đã là ung thư thì còn có hy vọng gì? Dạo gần đây, đêm nào tôi cũng mơ một giấc mơ lặp lại.
Trong mơ, đứa bé khoảng chừng 2 tuổi liên tục gọi tôi là hai tiếng "bà nội".
Khi nãy, nó ngồi ở sofa kia kìa...!Nó vừa nói vừa nhìn tôi cười...!
Nhã nghe xong thấy sống lưng lạnh buốt, cô sợ hãi nhìn về phía chăn đệm của mình, nơi ấy là vị trí đặt ghế sofa.
Lẽ nào...!trong mơ nhìn thấy đứa trẻ ấy nên bà chủ mới yêu cầu chuyển nó ra khỏi phòng ư? Dẫu sợ nhưng Nhã vẫn cố lừa dối cảm giác của bản thân mình, cô hy vọng đó chỉ là giấc mơ của bà chủ chứ không có thật, cô nhẹ nhàng đáp lời:
-- Phu nhân, đó chỉ là giấc mơ thôi...!có Nhã ở đây rồi, phu nhân yên tâm ngủ nhé.
-- Diêm Vương cử người đến bắt tôi xuống phủ đấy...!Huhu, tôi không muốn chết đâu...!Tôi chưa muốn chết...!
Đang im lặng, bỗng bà Mai Phương ngồi bật dậy và ôm chầm lấy Nhã, cơ thể gầy gộc ấy bật khóc như mưa, cánh tay run rẩy bám chặt vào người Nhã như tìm kiếm điểm tựa.
-- Phu nhân...!Không có chuyện đó đâu...!Phu nhân mệt mỏi quá nên suy nghĩ nhiều rồi ạ...!Phu nhân còn trẻ, y học bây giờ rất hiện đại, ông chủ có nói, sang tháng sẽ đưa phu nhân sang Singapore để điều trị, phu nhân sẽ khỏe lại thôi mà...!
Bà Mai Phương bất lực òa khóc trong vòng tay của Nhã, chưa có bao giờ bà cảm thấy sợ hãi giống như thời điểm hiện tại.
Sống trong căn biệt thự triệu $, sở hữu khối tài sản đồ sộ...!nhưng đêm nào bà cũng gặp ác mộng, những cơn đau âm ỉ kéo dài, cuộc sống của bà gần như rơi vào bế tắc, tuyệt vọng.
***
Đêm xuống, ánh trăng mờ ảo len lỏi qua kẽ lá và chiếu xuống gương mặt xinh như hoa của Hồng Anh đang thẩn thơ ngồi trước hiên nhà.
Thời tiết những ngày đầu hạ thật dễ chịu, hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời lấp lánh những vì sao, Hồng Anh mơ màng nhớ về những kỷ niệm cũ.
Hình ảnh, giọng nói dịu dàng, cả những khi người đàn ông ấy bộc phát tính cách bá đạo...!cô đều ghi nhớ, trong vô thức, những giọt lệ lại trực trào nơi khóe mi và lăn dài xuống gương mặt xinh đẹp.
Không gian đang yên tĩnh bỗng trong phòng có tiếng động của Harry.
Theo phản xạ, Hồng Anh gạt nước mắt và chạy vội vào trong.
Harry đang ngủ ngon, đến cữ ăn nên cu cậu ọ ọe phát ra tín hiệu.
-- Mẹ đây...!Harry của mẹ đói bụng rồi sao?
Khẽ ẵm Harry trong vòng tay, Hồng Anh nhẹ nhàng cưng nựng con trai, Harry nhận ra hơi ấm của mẹ, đôi mắt cu cậu vẫn nhắm nghiền nhưng cái miệng bé xíu a a tìm kiếm bữa ăn quen thuộc.
Harry dụi đầu vào ngực mẹ, khi cảm nhận được sự mềm mại và vị ngọt truyền vào khoang miệng, cu cậu say sưa thưởng thức, cơ mặt giãn ra vẻ mãn nguyện.
Sau khi no bụng, Harry gục đầu vào lòng mẹ và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Dưới ánh sáng mờ của đèn ngủ, nhìn ngắm con trai, Hồng Anh thấy lòng mình quặn thắt.
9 tháng 10 ngày thai nghén Harry, chưa có một ngày nào cô thôi nghĩ về Nam Phong...!Liệu đó