Hướng Ca không ngờ Sở Vân Kiêu lại xuất hiện ở đây, cảm giác như mỗi lần cô bị người ta gây khó dễ thì anh luôn xuất hiện kịp thời để giải vây cho cô vậy.
Lúc này Sở Vân Kiêu khí thế bức người, nhìn anh giống hệt như một vị thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Không biết vì điều gì, kể từ khi nhìn thấy Sở Vân Kiêu bước vào, sự hoảng sợ và nỗi bất an trong lòng Hướng Ca đều tan thành mây khói.
Nỗi sợ hãi của Sở Hạ Phàm đối với Sở Vân Kiêu đã khắc sâu trong xương tủy, cái người lúc nãy còn vênh váo hống hách, vừa nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Sở Vân Kiêu liền ỉu xìu, sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Anh ta không dám đối đầu với Sở Vân Kiêu, theo bản năng lập tức buông tay Hướng Ca ra.
Sở Vân Kiêu đứng chắn giữa hai người, đẩy Sở Hạ Phàm ra xa Hướng Ca mà không để lại chút vết tích.
Anh nhìn chăm chú, ánh mắt dừng trên cổ tay Hướng Ca: "Đau không?"Trong một lúc nào đó, Hướng Ca chợt cảm thấy hai chữ này như mang theo lửa giận.
Cô thử cử động cổ tay của mình: "Một chút.
"Sức lực nam nữ có chênh lệch, vừa nãy Sở Hạ Phàm thật sự đã mất đi lý trí nên ra tay rất mạnh bạo.
Cơn giận trong mắt Sở Vân Kiêu lên đến đỉnh điểm, quay người nhìn về phía Sở Hạ Phàm, ánh mắt sắc bén như hàng nghìn thanh kiếm, có thể đâm Sở Hạ Phàm nát người.
Sở Hạ Phàm có thể cảm nhận được sự ớn lạnh đang xâm nhập cơ thể, hai thái dương rịn ra một tầng mồ hôi mỏng: "Cháu chỉ muốn gỡ bỏ hiểu lầm với cô ấy, không nghĩ sẽ làm cô ấy bị thương"Sở Vân Kiêu cười khẩy: "Cậu nghĩ tôi tin?"Nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, có lẽ anh ta đã bóp gãy cổ tay của Hướng Ca rồi.
Hơn nữa không ai có thể đoán được liệu Sở Hạ Phàm có thể làm ra những chuyện điên cuồng hơn nữa hay không?"Cháu! " Đầu lưỡi của Sở Hạ Phàm như bị ai đó thắt chặt, nghẹn một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Lâm Thanh Cách đứng bên cạnh đang định mở miệng nói đỡ cho Sở Hạ Phàm, Sở