Đối với Tư Duệ mà nói, cuộc điện thoại của Sở Vân Kiêu lúc này chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Sở Vân Kiêu nhướng mày: "Đúng là tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.
"Tư Duệ: "Cậu cứ nói đi, dù lên núi cao hay xuống biển lửa, tôi đều sẽ không chùn bước.
"Sở Vân Kiêu: "! "Tư Duệ cũng cảm thấy lời nói của mình có vẻ hơi khoa trương, cười gượng hai tiếng rồi khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày: "Cậu muốn tôi làm gì?"Sở Vân Kiêu ngước mắt nhìn tư liệu phòng ốc mà Giang Khâm vừa gửi tới, đầu ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.
"Với mức giá tương đương với số tiền mà tôi đã đầu tư, thay tôi mua một căn nhà.
" Sở Vân Kiêu nói địa chỉ.
"Căn hay tòa?" Tư Duệ không bình tĩnh.
"Căn.
"Tư Duệ rống lên: "Tôi chưa từng thấy nhà đầu tư nào bủn xỉn như cậu.
""Một căn nhà thì đáng bao nhiêu tiền? Cậu xuất ngoại một chuyến xong thành Grandet rồi à?"[Grandet là một nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet, là người giàu nứt đố đổ vách nhưng có thói keo kiệt bản xin, cân đo đong đếm từng lát bánh mì, từng viên đường.
]Sở Vân Kiêu cố nhịn không cúp máy, sau đó nói ra một con số.
Đầu dây bên kia im lặng chừng mấy giây: "Này! Cậu bị ngu