Sáng sớm tinh mơ, gió đưa mùi thơm dịu nhẹ từ bên ngoài cánh đồng hoa oải hương vào trong nhà, đậu bên ô cửa sổ, nép vào bên vai gã đàn ông với màu da ngăm nam tính còn đang say sưa ngủ. Gã có một đêm ngủ ngon, lúc thức dậy cũng vô cùng sảng khoái. Như thường lệ đi xuống bếp muốn nhìn bé nhỏ nào kia lon ton nấu ăn, muốn nghe giọng ai kia ngọt ngào gọi ông xã chào buổi sáng. Thế nhưng đập vào mắt gã lại là dáng người tảo tần của bà giúp việc, một tay điêu luyện hất hất chảo đồ xào, tay còn lại liên tục khuấy nồi cháo thịt bằm thơm phức.
Nghe tiếng bước chân bà mới nghỉ tay quay lại, giọng ồm ồm:
- Chà, cậu chủ, buổi sáng tốt lành nhé! - Nói rồi đi ngang qua gã, mở tủ lạnh đổ nước cà rốt ép ra ly.
- Chào buổi sáng, JungKook đâu Mary?
- Cậu ấy có vẻ không khỏe, tôi đã chuẩn bị cháo thịt bằm và nước ép cà rốt đây. - Mary đặt ly nước vào khay, giờ chỉ cần đợi thêm vài phút cho cháo chín hẳn.
- Sao bà không bảo với con sớm? - Gã nhíu mày.
Mary nhàn nhạt đẩy gọng kính mạ bạc của mình lên, giọng xen lẫn chút mỉa mai:
- Lúc trước cậu chủ dặn tôi dù JungKook có làm gì cũng đừng báo cho ngài, nói là phiền phức, tự giải quyết, - bà len lén liếc gã một cái, xoay người trở lại vào bếp, lẩm bẩm mấy câu đủ để gã nghe thấy:"Đem gái về trêu em, JungKook bé bỏng không tủi thân đến đổ bệnh mới lạ, hazz... thỏ con đáng thương thật mà."
- Này, tôi nghe hết đấy! - Kim gầm gừ, nhìn chòng chọc cái người đã chăm sóc cho mình từ bé tới giờ. Ừ thì đúng là chuyện này gã quá đáng thật nhưng trước giờ gã trêu em đâu phải ít, em đơn thuần như vậy, thậm chí còn không hiểu để mà buồn đâu. Gã cũng chỉ là... muốn thấy hết từng bộ dạng, từng sắc mặt của thỏ Jeon thôi...
1
- Hừ, đã vậy thì lúc trước còn cứu làm chi, để người ta thương nhớ, một thân nhỏ xíu lặn lội mấy nghìn cây số đi tìm, đúng là lòng lang dạ sói mà, - Bà gấu Mary vừa nêm nếm gia vị cho phần đồ xào dành cho Kim vừa nói, còn cố ý cho thêm một muỗng ớt đầy vào.
11
- Cứu?! Cứu gì?! - Gã sững sờ.
- Thì hồi cấp một đó, cậu chủ cắm trại dưới chân núi, ăn thịt nướng no nê xong chạy ra bờ sông chơi, lúc đó nước chảy siết lắm mà cũng lội xuống cứu người ta lên đó, ôi trời, JungKookie xứng đáng được gả cho một người tốt hơn nhiều cơ, bé ngoan quá chừng!
5
Người ta?! JungKookie?!? Quả bóng màu trắng?! - Gã dần dần nhớ lại ký ức của mình, còn chưa kịp hỏi tiếp đã thấy Mary muốn bưng khay thức ăn lên cho JungKook. Nghĩ cũng không kịp nghĩ, Taehyung ngay tức khắc chộp lấy:"Để con, con đem lên cho em."
- Thôi khỏi cần, bé nó lần này bệnh dữ lắm, còn không cho bà già này vào phòng sợ lây nữa cơ đấy! Cậu đừng có mà bày trò trêu em nữa, em nhỏ chết cậu mới vừa lòng hả?!
- Lần này con không trêu thật mà, bà cũng cần phải coi chảo đồ xào, nó mà cháy khét thì ai ăn chứ?!
Chần chừ dây dưa một hồi nghe mùi chín tới của thức ăn Mary mới mím mím môi chịu để cho gã chăm em, không quên cảnh cáo:
- Cậu chủ mà làm gì em nữa, bà đây liều cái mạng già này với cậu!
8
Kim Taehyung vội vội vàng vàng bưng khay chạy lên tận lầu ba, trước khi gõ cửa còn chỉnh chỉnh quần áo tóc tai cho gọn gàng một xíu.
1
Cốc cốc cốc.
Một lúc sau mới nghe âm thanh mềm mại:"Bà ơi, bà để trước cửa cho con nha!"
- Không phải bà, là ông xã của em. - Gã nói to.
2
...
...
Một lúc sau nữa, gã mới nghe em ngập ngừng trả lời:"Ông-ông xã để trước cửa cho em..."
- Không, em mau mở cửa đi, - gã dứt khoát.
Jeon JungKook sợ sệt nếu gã biết chuyện gã sẽ lại bày trò trêu em nữa, giọng run run đáp lại:"Hong chịu, e-em hong mở..."
Kim Taehyung Nghe vậy liền không có kiên nhẫn, lần đầu tiên em dám cãi lời gã đó nha, thế là Kim rút chìa khóa dự phòng mở cửa cái rẹt.
5
Tầm mắt gã nhìn xung quanh, đây cũng là lần đầu tiên gã vào phòng em. Jeon JungKook ngồi trên giường trùm chăn kín mít, trong lòng còn ôm một củ cà rốt bông to mềm. Hai mắt tròn xinh nhìn gã:
- Em, em nói hong chịu mà... ông xã đi ra ngoài đi...
- Chồng em mà em cũng dám đuổi?? Hửm?! - Kim bưng khay thức ăn tiến lại gần giường, gã vừa ngồi xuống em đã tự động nhích ra xa, gã đưa tay muốn kéo em đã rút chạy xuống khỏi giường, gã hậm hực:"Gì đấy? Ông xã em là virút bệnh hay gì?!"
5
- Át xì! Dạ hong... lúc trước, ông xã, ông xã nói là em phải cút xa xa ra một chút... - Jeon hắt xì một cái, tay lại càng kéo chăn quấn chặt cơ thể mình hơn, đứng ở góc phòng trả lời gã.
Kim Taehyung cứng họng, vừa tức bản thân vừa bực vì sao em nhỏ này chẳng có chút tham mưu gì hết, chẳng phải lấy được chồng giàu phải tìm mọi cách quyến rũ dụ dỗ người ta mới đúng sau, hừ!
- Em, lại đây, - gã chỉ vào chỗ bên cạnh giường.
Jeon đứng im lìm, lắc lắc cái đầu nhỏ.
- Tôi nói em lại đây! - Gã gằn giọng.
Cả người thỏ rung lên một cái, chần chừ chần chừ cuối cùng vẫn vừa sợ vừa tiến lại gần miệng sói, ai biểu người ta là ông xã của em cơ chứ, huhu.
- Ngồi im ở đây, nghe lời đi, tôi đút cháo cho em. - Kim khuấy cháo thổi thổi cho bớt nóng, mắt không rời khỏi bạn nhỏ Jeon có ý định chạy trốn ở kế bên.
- A, e-em tự ăn - Jeon luống cuống vươn cả hai tay muốn đỡ lấy bát cháo.
- Không, tôi đút em ăn, - gã khẳng định thêm một lần nữa, lúc này vì động tác vươn tay của em mà cái chăn rơi xuống chỉ che phần dưới. Em mặc một cái yếm ngắn cũn chỉ buộc dây ở phần cổ, ngực có chút nhô lên, hai hạt đậu nhỏ ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp lụa mỏng, da thịt trắng nõn thường ngày bây giờ đều ửng hồng thích mắt. Cái em đang mặc đó, trông giống như áo lá của mấy bé mới dậy thì ấy.
Chưa kịp nhìn rõ thì em đã vội vội vàng vàng tấm lấy cái chăn trùm lại kín mít, hai gò má lại còn đỏ hơn lúc trước:"Ông, ông xã, em tự ăn được... ông xã đi ra ngoài đi mà."
- Em ngại cái gì? Ông xã không trêu em, bây giờ em phải ăn ngoan mới mau khỏe được, - Kim trấn tĩnh bản thân, đưa muỗng cháo đã thổi nguội bớt đến gần miệng em.
Thỏ Jeon vẫn còn ngượng ngùng, hai tai trắng muốt đều cụp xuống, em nhìn cháo và nước ép với vẻ lo lắng, sợ là bản thân lại bị đau bụng vì uống nước máy...
Kim Taehyung cũng biết bản thân tự làm tự chịu, đem muỗng cháo ăn vào miệng, uống một ngụm nước ép:"Đó, thấy không? Tôi thật sự không bày trò trêu em nữa."
JungKookie lúc này mới yên tâm đôi chút, há miệng ngoan ngoãn ăn cháo ông xã đút cho. Mới ăn được 2, 3 muỗng đã thấy Mary xông vào:"Sao? Sao rồi? Taehyung có làm gì quá đáng không con?!"
2
Sáu mắt nhìn nhau, bà gấu Mary thấy gã đang đút cháo em nhỏ ăn thì cũng dịu lại, tới gần hỏi han em:"JungKookie, con thấy đỡ hơn chưa?"
Thỏ nhỏ lắc lắc đầu, miệng còn hơi mếu. Mary đặt tay lên trán em, thấy nhiệt độ ấm ấm chứ không nóng mấy, tầm mắt bị cần cổ trắng sữa lốm đốm mấy chấm hồng nhỏ xíu xiu gây chú ý. Nhận ra đó là cái gì, Mary đứng phắt dậy, tức giận đùng đùng kéo Kim Taehyung ra ngoài, gã chỉ kịp dặn em tự đút ăn một lúc sẽ quay lại ngay.
Mary búng vào trán gã một cái:
- Cậu Kim, cậu... cậu lại bày trò gì nữa đấy?! Cậu có nhổ nước bọt vào thức ăn của em không?!
- Ơ?! Không có, tôi không làm thế?
- Vậy tại sao biểu hiện của hạt Gode lại xuất hiện trên cơ thể em? Hạt Gode chỉ phản ứng với ADN của