CHƯƠNG 59:
Mỹ vị vừa miệng, thơm ngon quyến rũ là đánh giá mà Trương Khải dành cho giấc mơ đêm qua lúc tỉnh giấc... mới là lạ!
Gì mà dâu tây chấm tinh dịch của mình, giã nước ép dâu trong người mình, cắm hoa hồng vào hoạ mi của mình... chỉ nhớ lại thôi mà cậu cũng cảm thấy trứng đau muốn vỡ rồi okay?!
Bảo cậu sau này phải đối mặt với dâu tây và hoa hồng kiểu gì giờ?!
Vừa nghĩ tới hai thứ đã giày vò mình cả đêm, còn là do cậu đích thân tặng cho Từ Kiếm Đông làm quà sinh nhật, cậu liền hận không thể quay ngược thời gian, tát chết thằng bé lúc đó.
Cho mày tiện tay này, cho mày tự đào hố này, cho mày chết trong đó này!
Tối qua mà cậu mua dưa hấu hay dưa vàng gì đó thì không phải là sẽ chẳng có chuyện gì rồi hay sao?!
Cái tên khốn này chịch cậu (trong mơ) thì thôi, đừng có dùng nhiều thủ đoạn và đạo cụ thế được không?! Cứ tiếp tục thế này, cậu sắp gọi được rồng thần lần thứ hai rồi đó okay?!
Trương Khải nằm trên giường đau khổ đập đầu vào tường hồi lâu, tới tận khi nhớ ra cậu và Đường Yến đã hẹn gặp nhau vào buổi sáng, cậu mới gắng gượng ngồi dậy.
"Chào buổi sáng! Sao lại uể oải thế này?" Đã chạy bộ buổi sáng xong, Từ Kiếm Đông tươi tỉnh chào hỏi.
"Tối qua ăn nhiều dâu quá, khó chịu." Nhìn người sinh nhật hôm qua, Trương Khải cáu bẳn nói.
"Vậy à?" Người đối diện mỉm cười như đang hồi tưởng: "Thứ ngon như dâu tây, từ trước đến nay tôi ăn bao nhiêu cũng không ngán."
Thừa lời, cậu ăn bằng cái miệng bên trên, ông đây ăn bằng cái miệng bên dưới! Lần sau đổi thành cậu thử xem!
Trương Khải thầm oán hận, bước thẳng qua người Từ Kiếm Đông, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Chờ cậu bước ra thay quần áo định ra ngoài, Từ Kiếm Đông lại bá vai cậu lại, "Cậu định đi đón sinh nhật với Đường Yến à? Tôi đi cùng cậu, quà sinh nhật của anh ấy còn là tôi và cậu cùng chọn cơ mà."
Trương Khải giãy ra khỏi cánh tay hắn, sau đó khó xử mà nói: "Hôm nay là đàn chị Lý Lâm và người trong câu lạc bộ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho Đường Yến, người đến toàn là fans của Đường Yến. Cậu khác hẳn đám otaku bọn tôi, làm sao chơi chung được?"
"Còn cả những người khác cơ à... Được thôi", Từ Kiếm Đông im lặng một lát rồi mới nhún vai bảo: "Không phải là tại tôi sợ hôm nay cậu chơi phát rồ, quên mất tiết Tài chính ngày mai là cậu phải thuyết trình sao."
"... Chuyện này làm sao mà quên được", Trương Khải đau khổ ôm đầu nói.
"Không quên thì hôm nay về sớm đi", Từ Kiếm Đông xoa đầu cậu, "Tối nay tôi đóng vai quần chúng, nghe cậu giảng một lần."
"Cảm ơn nhé!" Xách túi vang đỏ hôm qua mua, Trương Khải cảm kích huơ tay với Từ Kiếm Đông rồi ra ngoài.
Cậu đi tới cổng kí túc xá, xe của Đường Yến đã đợi sẵn ở đó.
"Đường Yến sama, chúc mừng sinh nhật!" Trương Khải vừa ngồi vào ghế cạnh ghế lái liền chìa túi quà trong tay ra.
"Cảm ơn." Đường Yến nhận quà ngắm nghía một lát, sau đó y mỉm cười thơm trán Trương Khải, "Cảm phiền em còn đặc biệt chuẩn bị quà cho anh."
"Không, không có gì..." Mặt Trương Khải lập tức bừng đỏ, "Là do cái cậu Từ Kiếm Đông cùng kí túc em và thầy Tô cùng giúp em chọn, thứ này em đâu có hiểu biết..."
Đường Yến cứng đờ, sau đó mới tỏ vẻ dịu dàng nói: "Tìm người khác giúp... Là vì em để ý quá nên ngược lại mới không quyết định được phải không?"
Nhìn thấy người bên cạnh gật đầu, Đường Yến bỏ vang đỏ ra ghế sau, sau đó nghiêng người sang một bên, gần như dán mặt vào mặt cậu.
"Thực ra bất kể em tặng gì, anh đều rất vui, căn bản không cần phải hỏi ý kiến của người khác." Đường Yến nhoẻn cười, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc, "Nếu em thật sự không nghĩ ra thì tự thắt nơ lên người rồi tặng anh cũng được."
"Đường Yến sama, anh đúng là quá..." nhục dục, trong lòng cậu trạch nam đã từng bị lăn qua lộn lại trong mơ lập tức xuất hiện hình ảnh mình khoả thân chỉ tết đúng một cái nơ. Có điều còn chưa nói hết câu, cậu liền tự nuốt mất nửa còn lại.
Đường Yến sama, đại thần phái tình yêu thuần khiết giới viễn tưởng, còn lâu mới định chỉ cái hình ảnh nhục dục đó!!!
Tiết tháo à mày tỉnh lại đi, tỉnh lại!!!
"Quá sáng tạo", Trương Khải ngẫm nghĩ hồi lâu, đổi từ khác nói nốt câu ấy.
Đường Yến bật cười, khởi động lại xe rồi hỏi: "Bữa tiệc em bảo chắc là trên YY à. Trước đây anh chưa từng làm tiệc sinh nhật hát hò gì đó, chỉ chuẩn bị vài bài thôi, không sao chứ?"
"Không sao!", Trương Khải gật mạnh đầu, "Thực ra mọi người muốn được trực tiếp nói vài câu chúc mừng sinh nhật Đường Yến sama thôi. Lúc đàn chị Lý Lâm đến nhờ, em chẳng biết phải từ chối ra sao, kết quả còn làm phiền anh đón sinh nhật mà còn phải ở nhà dùng máy tính."
"Đâu có", Đường Yến đặt một bàn tay lên trên mu bàn tay của Trương Khải, "Có em ở bên, bất kể là làm gì ở đâu, anh đều rất vui vẻ."
"Đường Yến sama... kĩ năng tán gái của anh khủng quá rồi." Nghe hết câu nói dịu dàng chân thành này, Trương Khải OTZ.
Lời đại thần Đường nói hôm nay, đừng nói là dùng để tán gái, dù là để cưa trai cũng chắc thắng 90% okay?!
Nếu không phải là kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Đường Yến vẫn luôn nói những câu vừa quan tâm dịu dàng vừa mang vẻ mờ ám như thế này, cậu cũng sắp ảo tưởng đại thần Đường cảm nắng cậu rồi đó okay!
Mà làm một cây bút chì 2B hiệu fan não tàn không còn thẳng tắp lắm nữa, trong lòng Trương Khải lại không kìm được nghĩ tiếp...
Nếu đại thần Đường cảm nắng với cậu thật...
Đường Yến sama à! Gả thôi!
Cưới tác giả mà bạn thích nhất, để cô ấy viết truyện thể loại mà bạn thích nhất mỗi ngày... Ngoại trừ việc "cưới" có khả năng biến thành "gả", "cô ấy" chắc chắn biến thành "anh ấy"... kiếp này của ông đây viên mãn rồi!
Thầm tự sướng hồi lâu, Trương Khải đột nhiên nhận ra hình như hôm qua cậu cũng cân nhắc đến vấn đề tương tự, có điều đối tượng từ Đường Yến biến thành Từ Kiếm Đông...
Cái cảm giác bắt cá hai tay thoắt dưng dâng lên lần nữa là sao hả?!
Đây toàn là quan hệ nam nam thuần khiết, cậu còn lâu mới ngoại tình!
Lúc trước cậu cố tình khiến Từ Kiếm Đông hiểu nhầm, không cho hắn tới, cũng không phải là do chột dạ trong tiềm thức, không muốn cho hai người gặp mặt!
Trương Khải thầm bối rối suy nghĩ lung tung hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng một câu:
Cái giấc mơ đêm kia chỉ là ngoài ý muốn thôi... Chỉ cần không có Long Thất, ông đây vẫn còn thẳng lại được!
CHƯƠNG 60:
Mặc dù bảo là bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, nhưng sau khi đăng nhập vào YY của Đường Yến, nhìn thấy hơn 2000 người đang online trên kênh, Trương Khải lập tức OTZ.
"Đàn chị à..." Trương Khải nhắn riêng ngay cho Lý Lâm, "Không phải bảo là nho nhỏ sao? Nho nhỏ!"
"Trương Khải à? Cậu đang ở chỗ đại thần Đường Yến hả?" Lý Lâm nhanh chóng nhắn lại: "Giúp chị xin lỗi đại thần nhé! Chị vốn định chỉ có dân trường F, kết quả không biết ai đồn ra ngoài, người đến càng ngày càng nhiều... Nếu không phải chúng ta bàn bí mật, chắc chắn không chỉ có hơn 2000 người đang online đâu... Là tại chị suy nghĩ không chu đáo, gây phiền phức cho đại thần."
Đường Yến cầm micro đi qua sau sofa, đọc được lời trên màn hình laptop đặt trên đùi Trương Khải, thế là y ngả người về phía trước, bao quanh người cậu từ sau lưng mà gõ phím: "Không sao. Bây giờ trên mạng truyền tin nhanh như vậy, lộ tin ra ngoài là chuyện khó tránh khỏi. Dù sao cũng chỉ là nói với micro, đối với anh một người hay một nghìn người đều không có gì khác biệt, trái lại tổ quản lí của các em phải chịu mệt rồi ^^"
"Đường Yến sama, anh đúng là quá dịu dàng săn sóc!" Nhìn câu mới xuất hiện trên màn hình, Trương Khải gật đầu nói: "+1!"
"Bởi đó là đàn chị của em mà", Đường Yến ngồi cạnh Trương Khải, vừa thử mic vừa nói: "Nếu anh mà cáu cô ấy, em cũng khó xử mà nhỉ?"
"Đường Yến sama, nếu em là một cô gái, nhất định em sẽ theo đuổi anh bằng được!" Cậu trạch nam cảm động chết đi được.
"Em là con trai cũng theo đuổi anh được mà", Đường Yến chớp chớp mắt với cậu, "Anh bằng lòng không cử động chờ em theo đuổi được."
Trương Khải còn chưa nói gì đã đến thời gian bắt đầu tiệc sinh nhật YY, nghe lời chào mừng của Lý Lâm vọng ra từ máy tính, cậu cũng trở nên im lặng.
Sự thật chứng minh, một người hay một nghìn người đều không có gì khác biệt... là chuyện không thể nào xảy ra.
Sau khi tin tức Đường Yến thật sự xuất hiện trong tiệc sinh nhật bị lan truyền như điên trên các diễn đàn, weibo, các ứng dụng nhắn tin, số người online trong kênh tăng vùn vụt, cuối cùng vượt trên mười nghìn thật.
Ngoại trừ fans, còn có không ít nhà văn QD và giới viễn tưởng cũng vào kênh, ngay cả đại thần còn lại của giới viễn tưởng, bạn gei tốt của Đường Yến - Dư Giang - cũng đến hóng hớt.
Vậy nên lúc Trương Khải và Đường Yến tắt máy tính thì đã sáu giờ bốn mươi phút rồi.
"Đường Yến sama đúng là ghê gớm, OTZ." Trương Khải thở hắt ra.
"Không ngờ lại có nhiều người đến vậy, Dư Giang cũng đến hóng hớt." Đường Yến cũng thở hắt ra, xoa tóc cậu nói: "Cậu ta là bạn mà anh quen từ hồi mới bắt đầu viết truyện, có điều bọn anh không gei như bọn em ảo tưởng đâu."
"Vụ này toàn là đám hủ nữ ảo tưởng, em đâu có..." Trương Khải mới nói được một nửa liền bị tiếng bụng réo của mình cắt ngang.
"Xin lỗi, buổi trưa luộc sủi cảo đông lạnh cho em ăn, nhịn đến giờ chắc chắn đói rồi phải không." Đường Yến xin lỗi: "Hôm qua anh đã đặt món mua mang về của nhà hàng XX, bảy giờ đúng sẽ tới, nếu bây giờ em đói thì anh cắt bánh ga tô trước nhé."
"Không cần đâu! Dù sao thì cũng sắp đến rồi." Trương Khải vươn vai, sau đó ánh mắt rơi xuống một bức hình trên kệ cổ trong phòng khách nhà Đường Yến, trong ảnh chỉ có Đường Yến mười ba mười bốn tuổi với một thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đang bá vai cười nói.
Mặc dù trước đây đến nhà Đường Yến cậu đều nhìn thấy nó, nhưng hôm nay thốt nhiên cảm thấy bức ảnh này hơi chướng mắt là thế nào?!
... Lẽ nào... là vì bụng đói quá?!
"Cái này à..." Theo ánh nhìn của Trương Khải, Đường Yến cũng thấy cái khung ảnh đó, thế là y cầm lấy nó và nói: "Đây là anh họ xa của anh. Đường Tiềm... bây giờ cũng được coi là một bậc thầy điêu khắc gỗ rồi, những thứ trên kệ cổ của anh đều là tác phẩm của anh ấy."
"Lợi, lợi hại quá!" Ngắm những đồ điêu khắc đủ hình dạng, sống động như thật đó, Trương Khải khen ngợi: "Đường Yến sama à nhà anh toàn là nhân tài! Anh họ anh cũng đang ở thành phố S ư?"
"Anh ấy... sống ở núi P." Đường Yến khựng lại một lát rồi mới nói.
"Núi P địa linh nhân kiệt, trên núi còn có chùa XX, rất thích hợp cho người làm nghệ thuật đến để gột rửa khai sáng gì đó." Cậu trạch nam trượt môn giao tiếp tỉ năm nay cười nói.
"Bây giờ Đường Tiềm chính là đang xuất gia ở chùa P... Không đúng, bác anh vẫn luôn không đồng ý, vậy nên anh họ vẫn còn giữ tóc tu hành..."
"Ế?!"
"Nhà anh không giàu có gì, nhưng hai nhà bố mẹ Đường Tiềm đều có của cải, lúc đầu làm chút việc bẩn thỉu, Đường Tiềm nhất thời không nghĩ thông được liền đi tu. Đến giờ đã rúc trong chùa XX bảy tám năm rồi, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng có ngày Đường Tiềm chịu đựng được hơn bác anh, thụ giới thật sự."
"Ế ế?!"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trương Khải, Đường Yến mỉm cười xoa đầu cậu, hơi bất lực nói: "Thực ra đây chẳng qua chỉ là trốn tránh, có điều bọn anh chẳng ai khuyên nổi anh ấy, bao năm nay chỉ đành mặc cho anh ấy đi."
"Đường Yến sama..." Trương Khải nắm chặt tay Đường Yến nhằm an ủi, nhưng lại bị y ôm chầm lấy.
"Anh không sao, dẫu sao đây cũng là lựa chọn của anh ấy." Đường Yến cười: "Hơn nữa anh ấy cũng sống không tệ lắm, tu hành trong chùa mấy năm nay, giờ một tác phẩm điêu khắc lớn bán được hàng triệu đó."
"Ế ế ế?!" Trương Khải lập tức cảm thấy cuộc đời mình quả là kém cỏi!
Tình huống bây giờ an ủi không được mà khen ngợi cũng chẳng xong okay?!
Cậu sắp xếp lại lời nói hồi lâu, cuối cùng bảo: "Thứ ba tuần sau lớp em sẽ đến núi P, chưa biết chừng em còn có thể gặp được anh ấy."
"Lớp em du lịch mùa thu à?" Đường Yến hỏi.
"Vâng, thầy Tô hỏi em đi đâu, em nói đại là núi P, kết quả quyết định đến đó luôn, nếu mà đi chơi không vui chắc cả lớp em đều thầm chửi rủa em mất." Trương Khải vừa nói vừa cau mày.
"Phong cảnh ở núi P rất đẹp, hơn nữa chùa XX là chùa cổ trăm năm tuổi, cũng rất đáng đi một lần." Đường Yến ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Dù sao thì thứ ba tuần sau anh cũng rảnh, dứt khoát đi cùng các em luôn vậy. Các em được mang theo người nhà không?"
"Người nhà... chắc là... được... nhỉ..." Trương Khải không chắc chắn lắm. Có điều, đại thần Đường à, anh nhìn thế nào cũng không thuộc phạm vi người nhà!
"Nói đùa thôi", Đường Yến bật cười nhìn khuôn mặt phiền muộn của cậu, "Em cho anh biết địa điểm tập hợp, thời gian xuất phát, anh sẽ tự lái xe đi theo."
"Bọn em cũng chưa quyết định xong, ngày mai học xong tiết Tài chính, chắc thầy Tô sẽ giữ bọn em lại một lúc để bàn." Trương Khải vừa nói xong thì nhận ra một điều...
WTF! Nếu đại thần Đường đi du lịch cùng, há chẳng phải là ba người Từ Kiếm Đông, thầy Tô và đại thần Đường đều có thể gặp nhau sao?!
... Cái tâm trạng thấp thỏm bất an của cậu là sao đây?!
CHƯƠNG 61:
Mặc dù sự tích về dịch vụ đẳng cấp của khách sạn XX vẫn luôn được lưu truyền rộng rãi trên mạng, có điều đến lúc món order của Đường Yến tới, Trương Khải vẫn không kìm được trợn mắt há mồm.
Đặt combo đôi được tặng giá nến, nến và hoa hồng... Làm sao mấy người chắc chắn người ta muốn ăn cơm tối lãng mạn dưới ánh nến vậy cưng?!
Dù là cơm tối dưới ánh nến, tặng bừa hoa bách hợp, cúc hoạ mi hay thiên điểu không phải là được sao, các người rảnh rỗi tặng hoa hồng cái củ cải à?!
Không biết bây giờ cậu nhìn thấy hoa hồng sẽ cảm thấy rất áp lực sao?!
"Sao thế?" Bày hết thức ăn, giá nến, hoa lên bàn, lại mở vang đỏ Trương Khải tặng đặt lên giá, nhìn thấy cậu vẫn cứ nhìn hoa hồng chằm chằm, Đường Yến hỏi: "Hoa này có gì không đúng sao?"
"Không, không có gì", Trương Khải lắc đầu, "Chỉ liên tưởng đến một trải nghiệm thê thảm thôi."
Đường Yến thấy cậu ra vẻ không muốn nói nhiều, y không vặn hỏi tiếp, mà mang hoa hồng đi luôn.
Không còn hoa hồng, trái lại Trương Khải ăn bữa cơm dưới ánh nến này rất thoải mái.
Tay nghề của đầu bếp khách sạn XX rất tốt là một phần nguyên nhân, nhưng chủ yếu là... cậu đói sắp chết rồi.
Đại thần Đường gì cũng tốt, chỉ là chuyện không biết nấu ăn giống cậu đúng là chết người...
Ăn một bữa cơm mà bị chuốc không ít rượu vang bằng đủ lí do, cậu trạch nam tửu lượng chẳng ra sao choáng váng nghĩ: "Nếu trên thế giới này có người giàu có được như Từ Kiếm Đông, giỏi văn được như Đường Yến, lại nấu cơm ngon được như Tô Thuỵ Minh... vậy thì làm người yêu của người đó chắc chắn là hạnh phúc muốn chết okay?!"
"Đang nghĩ gì vậy?" Lại rót thêm một phần tư ly rượu cho đối phương, Đường Yến cười hỏi: "Nhìn em mãi chẳng nói gì, lẽ nào là say rồi?"
"Mới, mới có một tí rượu... còn lâu mới say..." Mặt đã đỏ ửng như táo, Trương Khải lúng búng phản bác, "Em có thể một mình uống cả chai đó!"
"Vậy chúng ta uống tiếp", Đường Yến giơ cao ly rượu trong tay, "Vì tương lai của QD ngày một phồn vinh, cạn ly!"
Trương Khải nâng ly theo phản xạ có điều kiện, sau đó uống hết rượu trong ly lần nữa. Đường Yến nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống rồi rót tiếp rượu cho Trương Khải.
"Vì tác phẩm của anh đã bắt đầu viết được sáu mươi bảy ngày, cạn ly!"
"Vì hôm qua thế mà Dư Giang lại cập nhật được hai chương liền, cạn ly!"
...
"Đừng chỉ uống rượu suông, ăn đồ ăn đi", rót rượu cho Trương Khải lần nữa, bỏ chai rượu đã rỗng không xuống, Đường Yến gắp đồ ăn đưa đến bên miệng cậu, "A..."
Người căn bản chẳng còn mở nổi mắt ra tiếp tục nghe lời, há miệng theo phản xạ, ăn mất món ăn trước mặt.
"Sao lại như trẻ con thế, ăn vãi lung tung cả." Nhìn ít nước sốt dính bên khoé miệng của cậu, Đường Yến mỉm cười, y đứng dậy và đổ người về phía trước...
Khuôn mặt trước mặt đột nhiên bị phóng to, còn khoé miệng bị đầu lưỡi mềm mại liếm, Trương Khải hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ, cậu rên "ưm" một tiếng. Thế là, đầu lưỡi ẩm ướt bên môi bèn tiện thể luồn vào miệng cậu.
Thứ mềm oặt đó liếm một vòng trong khoang miệng của cậu rồi quấn lấy đầu lưỡi cậu, cậu trạch nam đã sắp thiếp đi đờ đẫn mặc cho đầu lưỡi đối phương xâm nhập và hoạt động.
Chẳng biết đã bị hôn bao lâu trong cơn mơ hồ, cậu lờ mờ nghe thấy một đoạn nhạc chuông quen thuộc, sau đó đầu lưỡi đang quấn quýt mút mát trong miệng cậu liền bỏ đi.
"... Phải, tôi là Đường Yến... Cậu ấy uống say rồi... Không sao, ngủ chỗ tôi là được..." Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Trương Khải lờ mờ nghe thấy giọng Đường Yến, có điều cậu đã hoàn toàn chẳng còn phản ứng lại nổi nữa.
"Sao cậu thích gây sự thế hả!" Giọng nói đang nói ngừng lại một chút, sau đó vang lên bên tai.
Trương Khải thần trí mơ hồ cảm thấy mặt mình bị người khác chọc một cái, sau đó câụ liền bị người ta bế lên, đi một đoạn rồi thả xuống một mặt phẳng mềm mại.
"Em bảo anh để lại cho em một kí hiệu có được không?" Bên tai cậu có ai nói chuyện, mà quần áo trên người thì bị người khác cởi ra, người sắp rơi vào xứ sở mơ mộng không vui mà cử động, nhưng lại chẳng có sức mở mắt ra phản kháng.
Thế là quần áo vốn không nhiều trên người bị lột ra từng cái một, chẳng bao lâu cậu đã trần như nhộng nằm trên giường.
"Lạnh..." Cảm thấy người hơi lạnh, Trương Khải nhắm mắt vặn vẹo cơ thể, ấp úng phát ra một từ đơn, sau đó một tấm chăn nhẹ tênh phủ lên người cậu.
Có điều giữa cậu và tấm chăn còn có thêm một cái gì đó.
Mặt lưỡi mềm mại nhè nhẹ lướt qua đầu vú của Trương Khải, vẽ vài vòng tròn rồi kéo thẳng xuống dưới.
Cặp môi không ngừng hoạt động trên da thịt cậu chỉ nhẹ nhàng liếm láp chứ không mút, đến tận khi quấn lấy hoạ mi của cậu cũng chỉ để lại vết nước trên đó.
"Ưm~" Cảm thấy dưa chuột được một thứ mềm mại vuốt nhẹ, Trương Khải rên một tiếng, cặp mắt cũng hé ra một khe hở.
"Ngủ ngoan đi", người nằm trên người cậu dụ dỗ bằng chất giọng dịu dàng, "Em vất vả cả ngày rồi, nhắm mắt hưởng thụ là được."
Thế là người vốn đã sắp thiếp đi bèn nghe lời nhắm mắt lại, mặc cho đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm hoạ mi đang từ từ thức giấc của mình.
"Ư~~~" Vật cứng dưới bụng bị liếm hồi lâu, sau đó bỗng dưng bị khoang miệng nóng bỏng ẩm ướt bao bọc, Trương Khải lập tức phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào.
Theo dưa chuột của cậu bị ngậm càng lúc càng sâu, thậm chí đồng thời còn bị đầu lưỡi quấn lấy, tiếng cậu phát ra cũng ngày một gấp gáp hơn.
"Đúng là một đứa bé đáng yêu." Theo tình thế này, hoạ mi của cậu bị nhả ra, sau đó lại bị nuốt vào sâu hơn nữa.
Nuốt vào, nhả ra, lại nuốt vào, lại nhả ra... Trương Khải khe khẽ uốn éo eo theo đó, còn dưa chuột của cậu cũng ngày càng cứng hơn trong chuỗi động tác này.
"Ưm~ A~" Sau khi hoạ mi của cậu lại bị nuốt vào nhả ra lần nữa, chất lỏng màu trắng bắn ra từ đó, rơi vào khoang miệng đang bao bọc nó.
"Thì ra tinh dịch có vị như thế này..." Đạt đến cao trào trong cơn mông lung, Trương Khải lờ mờ nghe thấy người bên trên cười bảo: "Không biết lúc nào mới có thể được nếm thử mùi vị nơi đó của Celia, à, không... là Trương Khải đáng yêu của tôi."
Thế là cậu trạch nam đã bị dạy dỗ trong mơ rất nhiều lần, trong cơn say đã không phân biệt nổi hiện thực và giấc mộng từ lâu, không kìm được tiếng nỉ non mơ hồ: "Chủ nhân sama..."
CHƯƠNG 62:
"Dáng vẻ say rượu của Celia đúng là đáng yêu." Trong cơn mông lung, Trương Khải nghe thấy có người đang nói bên tai cậu, cách xưng hô riêng biệt của đối phương khiến cậu phản ứng theo trực giác - "Chủ nhân sama..."
"Sao Celia của tôi lại quyến rũ thế này!" Sau đó cậu liền bị người ta ôm thật chặt, "Em có biết vừa rồi chủ nhân phải kìm chế bao nhiêu mới không đè em không hả?"
... Đại nhân Altaïr không biết đã đổ nát đến hành tinh nào, OOC đến đi ngược cả lẽ trời ơi, có lúc nào người biết kìm chế, không đè cậu hả?!
Trương Khải đang từ từ khôi phục sự tỉnh táo thầm xỉa xói trong lòng.
"Celia em tỉnh lại rồi à?" Ôm Trương Khải toàn thân chỉ đeo tai mèo, vòng cổ, mặc quần lót lông mèo và butt plug đuôi mèo như cũ vào lòng, Đường Altaïr mỉm cười cưng chiều, "Rõ ràng là rượu định tặng chủ nhân làm quà sinh nhật, thế mà em lại tự uống hết, chủ nhân còn chưa được nếm mấy đó."
Mặc dù trong ấn tượng hình như không phải cậu chủ động đòi uống, có điều chai vang đỏ cho đại thần Đường dường như đúng là bị cậu uống mất quá nửa. Thế là Trương Khải uốn éo thân người còn chưa thích nghi với butt plug lắm, sau đó cúi đầu ngại ngùng nói: "Xin lỗi, sau... sau này em sẽ mua chai khác tặng anh."
"Sau này mua thì sinh nhật tôi cũng qua rồi." Đường Yến lắc đầu.
"Éc... Vậy phải làm sao?" Đầu của Trương Khải càng lúc càng thấp hơn.
"Vụ này dễ thôi", Đường Yến dùng tay nâng cằm cậu, nhoẻn cười, "Dù sao thì chỗ chủ nhân còn có không ít vang đỏ có thể cho em tặng."
"Đó không phải đã là của anh rồi ư?" Mặc dù đã bị lừa rất nhiều lần, nhưng cậu trạch nam rõ ràng có trí tưởng tượng chưa đủ phong phú vẫn hoài nghi hỏi: "Sao có thể coi là em tặng được?"
"Ha ha, đúng là một đứa bé ngốc nghếch." Đường Yến dịu dàng xoa đầu Trương Khải.
Sau đó, "Em có thể bọc chúng vào người mình để tặng cho chủ nhân mà?" Đường Yến ngoáy cái butt plug vùi trong hoa cúc của Trương Khải để ám chỉ.
Bọc vào người mình để tặng chủ nhân... WTF! Cái thế giới mộng xuân này còn dám để lại tí giới hạn không?!
Tối qua bọc dâu tây, hôm nay lại bọc rượu vang... Các người coi hoa cúc của ông đây là cái gì hả?!
Trương Khải lập tức giãy giụa muốn trốn thoát, có điều còn chưa thoát khỏi vòng ôm của Đường Yến, đã bị ấn phắt xuống giường.
"Bây giờ chủ nhân chỉ muốn Celia tặng rượu, có điều em mà còn giãy nữa..." Vẻ mặt của Đường Yến vẫn dịu dàng như thể đang nói lời âu yếm dễ nghe nhất thế gian, "Chủ nhân sẽ nhét cả chai rượu vào trong người em đó."
...
...
Nếu chỉ bọc rượu thôi thì hoa cúc ông đây còn chỉ là đồ đựng, nếu nhét cả chai vào thì đằng sau của ông đây chắc chắn sẽ biến thành phòng bếp đó okay?!
Thế là cậu trạch nam có ưu điểm lớn nhất cuộc đời là thức thời lập tức nhũn người.
"Ce, Celia nghe lời chủ nhân..." Giọng nói của Trương Khải nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.
"Celia ngoan quá!" Đường Yến mỉm cười bế cậu lên, "Chủ nhân chắc chắn sẽ chọn rượu tốt nhất cho em tặng."
Cậu thà y chọn rượu có chai bé nhất cho cậu tặng!
Mặt mày phiền muộn, bị Đường Yến bế như công chúa vào nhà tắm, "tẩy rửa" sạch sẽ từ trong ra ngoài, rồi lại bị bế đến trước tủ rượu, nhìn đối phương lưỡng lự giữa đủ các chai lớn nhỏ khác nhau, trong lòng Trương Khải chỉ nghĩ đến một câu nói trên mạng trước đây: Chopin có trâu bò hơn nữa cũng không thể đàn nổi nỗi đau thương của ông đây!
"Cái này đi!" Cuối cùng Đường Yến chọn một chai tiêu chuẩn 750ml đưa cho Trương Khải, nói: "Cái này năm tuổi cũng thường thôi, có điều lại cùng tuổi với Celia, tặng cho chủ nhân có phải rất là ý nghĩa hay không?"
Có ý nghĩa cái quần què à?!
Dù cho là năm tuổi tầm thường, cái này cũng là Lafite, rượu nho tốt nhất cả thế giới, còn là hạng hai nữa chứ! (Lúc chọn rượu cho Đường Yến, cậu đã được phổ cập một số kiến thức có liên quan)
Cứ đổ vào hoa cúc thế này đi tặng người ta... Nho mà cả nước Pháp dùng để ủ rượu đều khóc đó okay?!
Mặc dù không ngừng gào rú trong lòng, có điều Trương Khải vẫn không dám nói ra miệng thật. Thế là cậu bèn ôm rượu, để cho Đường Yến bế về giường trong phòng ngủ.
Lột cái quần lót lông mèo vốn chẳng che nổi cái gì ra, lại tách hai chân của Trương Khải ra, để cậu quỳ thẳng người trên giường, Đường Yến nhẹ nhàng khuấy cái đuôi mèo ở đằng sau của cậu. Thấy cậu run rẩy theo đó, y khẽ cười thành tiếng, rồi dùng sức rút phắt cả cái butt plug ra khỏi cửa sau của cậu.
"A~~~" Butt plug bị cửa động ngậm chặt đột nhiên bị rút ra ngoài, cả vòng vách ruột ở chỗ cửa đều bị cọ xát, sau đó lại trống rỗng, Trương Khải không kìm được kêu ra tiếng.
"Celia không nỡ rời đuôi mình à?" Đường Yến cười xoa đầu cậu, sau đó an ủi: "Yên tâm, lát nữa sẽ trả em." Y liếm môi một cái, mở nút chai rượu trong tay.
"Vang đỏ mà Celia đích thân tặng nhất định là ngon vô cùng nhỉ?" Người nói câu này tâm trạng vui vẻ, người nghe câu này lại bắt đầu run rẩy càng bất an hơn.
"Ngoan, đừng sợ", Đường Yến cầm chai rượu đã mở nút đặt dưới người Trương Khải, "Em chỉ cần ngồi xuống là được."
Ông đây mà ngồi xuống là ăn luôn chai rượu vào mông okay?!
Trương Khải nhìn chai rượu dưới thân và cổ chai dài mảnh của nó, hấp hối ngọ nguậy không chịu hạ người xuống.
"Ha ha, thế mà Celia lại xấu hổ", người bên cạnh cười nói một câu. Sau đó một cánh tay thon dài mạnh mẽ liền xoa lên hoạ mi của cậu.
"Ưm~~~ A~~~" Cục thịt nhạy cảm bị nắm chặt đột ngột, Trương Khải lập tức rên thành tiếng.
Bàn tay trên hoạ mi bắt đầu chuyển động không ngừng, thỉnh thoảng còn lướt qua tinh hoàn và đáy chậu, từng cơn khoái cảm từ thân dưới xộc vào đầu óc cậu.
"Ư~~~" Tiếng rên của Trương Khải càng ngày càng ngọt ngào, hoạ mi của cậu từ từ thức giấc, còn thân thể của cậu cũng bắt đầu mất sức từ từ.
Thân người vốn đang quỳ thẳng của cậu càng ngày càng trượt xuống dưới, cửa sau đang