Chương 82:
"Thầy, thầy ơi..." Hai tay bị đè cứng, đầu ngực bị trêu đùa nắn miết đến độ cứng ngắc, Trương Khải vật lộn nhận sai với Tô Thuỵ Minh: "Thầy ơi em sai rồi, thầy tha cho em đi."
"Tha cho em? Lúc trước em cũng toàn nhận lỗi tử tế, nhưng vừa quay mặt cái liền đi tìm người khác mà mơ luôn." Tô Thuỵ Minh vừa cười vừa ngắt mạnh điểm nhô lên trong tay, "Lúc trước tôi khoan dung với em quá."
"A~~~" Mặc dù hai đầu vú trước ngực đã bị chà đạp trong mơ nhiều lần, thế nhưng trong hiện thực thì lại là lần đầu bị người khác đối xử trêu đùa thế này, Trương Khải lập tức kêu thành tiếng.
"Kêu quyến rũ nhường này", Tô Thụy Minh hung tợn nhéo cả hạt đậu bên kia, nói: "Quả nhiên là dâm đãng y như trong mơ."
"Ư... đâu, đâu có~ ưm ưm..." Cậu trạch nam trong thế giới hiện thực bất kể phía trước hay phía sau đều còn nguyên tem vừa thở dốc vừa phản bác, nhưng mới nói được một nửa thì lại dừng lại.
Trong lúc cậu nói chuyện, bàn tay thon dài của Tô Thụy Minh đã tuột thẳng xuống họa mi đã bắn hai lần, rốt cuộc cũng mềm nhũn của cậu, khẽ khàng vòng qua đó, sau đó trượt lên trượt xuống.
"Ưm... dừng tay~ ư..." Cộng thêm màn tập kích giữa đêm hôm trước của Từ Kiếm Đông, đây là lần thứ hai kể từ khi sinh ra Trương Khải bị người khác sờ mó dưa chuột. Động tác giãy giụa của cậu rõ ràng yếu đi hẳn, trái ngược với đó là tiếng rên ngọt ngào càng thêm rõ rệt.
Tô Thụy Minh im lặng mỉm cười, động tác tay càng mạnh hơn.
Khác với sự trêu đùa nhẹ nhàng mà thành thạo của Từ Kiếm Đông, động tác của Tô Thụy Minh nhanh và mạnh đến mức hơi hung dữ tàn nhẫn, nhưng chính trong sự vuốt ve chà xát không ngừng ấy, thứ mềm nhũn kia lại từ từ tỉnh giấc.
"A~~~ Hu~~~" Hai chân bị tách ra, họa mi không được che đậy bị vuốt ve trêu chọc, Trương Khải thở dốc liên tục, dù đã thoát khỏi vòng giam cầm của Tô Thụy Minh thì hai tay cậu cũng không tiếp tục giãy giụa nữa.
Ngắm nhìn dáng vẻ rên rỉ vặn vẹo thân người của cậu, Tô Thụy Minh thu hẳn bàn tay vốn dùng để áp chế cậu lại, mò lên dưa chuột của cậu.
"Ư... A~~~" Trong sự phối hợp vuốt ve của hai bàn tay, cục thịt dưới bụng càng cứng rắn hơn, cảm nhận được khoái cảm xộc lên đỉnh đầu, toàn thân Trương Khải trở nên mềm nhũn yếu ớt, dường như mặc cho người ta ngắt hái.
Tô Thụy Minh càng được nước lấn tới.
Hai tay đỡ ở dưới họa mi của Trương Khải, y cong lưng, ngậm cây gậy thẳng tắp đó vào miệng từng chút một.
"A a a a!" Cảm giác chưa từng được trải nghiệm trong lúc tỉnh táo khiến Trương Khải lập tức kêu thành tiếng.
Khoang miệng ấm áp ẩm ướt và đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt phối hợp lẫn nhau cùng yêu thương dương vật càng phình to hơn, hai tay vẫn chưa rút đi, xoay tròn khiêu khích không ngừng dưới đáy khối thịt, thỉnh thoảng còn xoa nắn hai viên tinh hoàn bên dưới.
Thần trí của Trương Khải đã sắp mất khống chế trong vòng lặp trêu đùa này, cậu thậm chí đã sắp không kìm được muốn cong lưng lên để Tô Thụy Minh ngậm sâu hơn nữa.
"Nhìn em xem..." Nhả dương vật đã ngỏng hẳn lên trong miệng ra, Tô Thụy Minh ngắm nhìn cậu trạch nam sắp bị khoái cảm thân dưới chi phối, cười nói: "Mới được thầy yêu thương một lần mà đã lẳng lơ thành ra thế này rồi, sau này sợ là sẽ nhanh chóng đòi thầy chịch thôi."
Họa mi bị hút nhả được nghỉ ngơi chốc lát, còn Trương Khải cuối cùng cũng tìm về được chút lí trí: "Em ứ... ứ đòi... thầy chịch đâu..."
Nói đoạn, cậu lại bắt đầu giãy giụa muốn dậy, nhưng lại bị Tô Thụy Minh hút phắt họa mi vào sâu nhất, thế là eo vừa thẳng dậy lập tức lại nhũn cả ra.
Phần thịt nhạy cảm bị mút mát lúc nhẹ lúc mạnh, thân trụ và đoạn đầu còn không ngừng bị đầu lưỡi mềm ướt sượt qua hoặc quấn quanh, hai túi nang chứa tinh dịch cũng bị vuốt ve xoa nắn... chẳng bao lâu Trương Khải đã ở bên bờ cao trào.
Cảm nhận thấy dương vật trong miệng càng phình to hơn, ngay cả hai túi trong tay cũng sưng lên, cuối cùng Tô Thụy Minh cũng nhả họa mi ra, sau đó y vươn đầu lưỡi, khẽ khàng vẽ vòng tròn quanh lỗ sáo ở đỉnh dương vật.
"A a a~" Người đã bắn hai lần lập tức lại lên đỉnh lần nữa, hoạ mi đứng thẳng phun ra tinh dịch đã rất là loãng.
Chất dịch đó toé một ít lên khoé môi và mặt của Tô Thuỵ Minh, còn rơi xuống người cậu, khiến thân dưới của cậu càng ướt át hơn.
"Ưm~~~" Lần đầu đối mặt với cao trào mạnh mẽ như thế trong lúc tỉnh táo, cả người Trương Khải run khẽ, nằm trên giường thở hổn hển.
Hơn nữa, bắn tinh ba lần liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn, thể lực của cậu cũng bị tiêu hao đến gần như cạn kiệt, lúc này ngoại trừ nằm nghỉ và thở dốc ra thì cậu hầu như chẳng làm được gì nữa.
Cậu trạch nam trong mơ vẫn luôn bị đè ra cắm vào đã xụi lơ rồi, nhưng người đang tách hai chân cậu ra thì còn đang thủ thế chờ khởi động.
Dùng ngón tay quẹt tinh dịch trên mặt xuống, sau đó dùng luôn chất lỏng ướt đẫm đó mà chầm chậm đẩy ngón trỏ vào cửa sau của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh cười nói: "Chất bôi trơn cũng có rồi, bây giờ đến lượt thầy sung sướng rồi."
Cửa sau bị mở ra từ từ vẫn còn nguyên tem, Trương Khải lập tức giãy giụa muốn ngồi dậy. Thế nhưng thể lực của cậu đã cạn kiệt từ lâu, còn chưa động đậy được mấy cái đã bị Tô Thuỵ Minh đè cứng, còn khiến ngón tay thon dài dính tinh dịch cắm vào sâu hơn.
"Ưm~ Đừng~" Nơi gần như chưa từng bị ai đụng chạm bị ngón tay cắm vào, mặc dù đã có tinh dịch của bản thân bôi trơn, nhưng Trương Khải vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi cửa sau bị mở ra.
Huống hồ, so với sự khó chịu về thể xác... Bất kể trong mơ ra sao, trong hiện thực vừa mới chấp nhận mình cuối cùng đã bất hạnh bị bẻ cong chưa được mấy ngày, liền bị thầy giáo của mình phá cúc, lại còn là trong chùa, lại còn trên giường của cư sĩ tu Phật nhà người ta... Áp lực về tinh thần của cậu có thể hình dung là to như núi đó?!
"Thầy ơi~ Em xin thầy~ Ư~" Chịu đựng cảm giác vật thể thon dài không ngừng tách mở thịt non, cắm sâu vào cửa động của mình, Trương Khải nhìn người đang đè mình một cách gần như cầu xin, "Đừng ở đây~ a~ ít nhất~ đừng ở đây mà~ Các việc khác em đều~ ưm~ đều nghe theo thầy cả~"
Trong ánh nhìn khẩn khoản của cậu, Tô Thuỵ Minh cắm ngập cả ngón trỏ vào cửa động của Trương Khải, sau đó rút một đốt ra, rồi lại từ từ cắm cả vào, y cười hỏi: "Đều nghe lời tôi?! Em chắc chắn lát nữa vẫn ngoan ngoãn để thầy nện chứ?"
"Vâng~ ưm~ Em sẽ nghe lời~" Cậu trạch nam hoãn được chừng nào hay chừng nấy lập tức mặc kệ hết thảy mà thề thốt.
Sau đó ngón tay trong cửa sau của cậu đột nhiên được rút ra ngoài, thịt non nhạy cảm bên trong của Trương Khải thậm chí sắp bị kéo ra theo. "A a~" Cậu lập tức phát ra tiếng kêu không thể kìm nén nổi.
"Thực ra thầy cũng không muốn phá lần đầu của em trên giường của người khác, có điều em đã đồng ý rồi thì không được hối hận đâu đấy." Vừa cười nói, Tô Thuỵ Minh vừa dùng ga trải giường bọc kín Trương Khải lại, bế cậu lên, sau đó cứ thế đi ra ngoài.
"Thầy, thầy ơi! Quần áo! Quần áo!" Mặc dù đã được ga trải giường bọc kín mọi bộ phận quan trọng, nhưng cậu trạch nam thân trên vẫn trần trùng trục lập tức sợ hãi gào lên.
"Lúc đến tôi đã hỏi rõ rồi" Tô Thuỵ Minh nhẹ nhàng đi ra cửa, sau đó ra hiệu cho người trong lòng mở cửa ra mà chẳng để tâm tí nào, "Chỗ này là hậu viện của chùa P, có lối thông thẳng đến nhà khách núi P."
"Giờ này không đụng phải ai trên đường đâu, ngoại trừ..." Cùng lúc cửa mở ra, y mỉm cười nhìn người bên ngoài và nói tiếp: "Vị cư sĩ này."
"... Luôn có bốn mối duyên, khiến cho đàn ông để tâm, được phụ nữ mến mộ, làm họ vui là việc của bậc trượng phu. Tại sao lại là bốn? Một là... Với những lí do này, khiến cho đàn ông bắt đầu phiền não, hối hận thì không nên làm tiếp, lòng sẽ vui vẻ, noi theo Phật, phá bỏ tội lỗi, dừng suy nghĩ này..." Nhắm mắt chuyển động Phật châu trong tay, sau khi đọc thuộc hết cả đoạn kinh văn, Đường Tiềm mở mắt, chập hai tay lại nói: "Hai vị thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."
Chương 83:
"Quay đầu là bờ?!" Tô Thuỵ Minh cười khẩy một tiếng: "Tô mỗ đã rơi xuống bể khổ, bờ ở đâu ra? Ngược lại, bây giờ cư sĩ quay đầu, có thể vẫn còn kịp đó."
"Thí chủ có ý gì?" Đường Tiềm không hiểu.
Bế Trương Khải bị quấn trong ga giường chỉ lộ ra mỗi tứ chi gầy gò trắng nõn đi sượt qua vai hắn, Tô Thuỵ Minh nghiêng người ghé vào tai hắn nói: "Nếu trong lòng cư sĩ chưa nổi suy nghĩ gì khác, tại sao lại phải đứng chầu ngoài cửa."
Sau đó chẳng đợi Đường Tiềm đáp, y đã đi thẳng, để lại mỗi bóng lưng cho đối phương, "Tấm ga giường này đã bị nhiễm dâm tà, e là cư sĩ không cần nữa đâu, hôm nào Tô mỗ sẽ đền cho."
Toàn thân Trương Khải cứng đờ trong lòng Tô Thuỵ Minh, không dám nói năng gì.
Đậu má vừa rồi ngoài cửa vẫn luôn có người, Đường Tiềm – anh họ đại thần Đường – đệ tử Phật môn – chủ nhà... Chỉ mong cậu chưa kêu to quá, nếu không thì ngay cả đại thần Đường cậu cũng đách còn mặt mũi nào mà gặp nữa!
"Em đúng là biết quyến rũ người khác" Sau khi bước lên con đường nhỏ trong rừng trúc thông đến nhà khách, Tô Thuỵ Minh đột ngột lên tiếng với người trong lòng: "Còn chưa được bao lâu, cư sĩ thanh tu nhà người ta đã bị em quyến rũ muốn phá giới rồi."
... Đây chắc chắn là vu oan giá hoạ okay?!
Đừng tưởng rằng thầy là thầy giáo thì có thể nói bậy, cẩn thận cậu... cậu đúng là không dám làm gì cả.
"Thầy ơi, thầy nghĩ nhiều quá rồi, thật đấy." Trong lòng có cả đám chữ Đờ mờ, có điều cậu trạch nam cũng chỉ dám phản bác thành tiếng một cách nhu nhược thế này thôi.
"Là em nghĩ ít quá." Giọng điệu của Tô Thuỵ Minh ngoắt cái nghiêm túc hẳn: "Bất kể nói thế nào, sau này em không được đến núi P nữa. Có hai người kia đã đủ phiền toái rồi, em đừng thêm một thằng trong mơ cho tôi nữa."
"Em sẽ không ò í e với đệ tử Phật môn, thưa thầy." Trương Khải uể oải nói.
Nói như thể cậu trăng hoa, thèm khát lắm vậy.
Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng đáp: "Đúng, em cũng chỉ kéo tay người ta, bắn tinh lên tăng y của đối phương mà thôi."
Trúng ngay tim đen... Thế là cậu trạch nam trúng tên lập tức không dám phản bác nữa.
Tô Thuỵ Minh bế Trương Khải suốt dọc đường đến nhà khách núi P, trong ánh mắt kinh ngạc của lễ tân, y đặt căn phòng tốt nhất.
"Mặc dù là ở trên núi, hoàn cảnh nơi đây cũng không tệ." Thả người xuống chiếc giường rộng lớn, Tô Thuỵ Minh nhìn quanh nội thất tao nhã trong phòng, cười nói.
"Thầy, thầy Tô..." Sắp chết đến nơi, cậu trai thẳng ôm mộng tưởng về gái xinh 18 năm lại không kìm được muốn giãy giụa.
"Rõ ràng là em quyến rũ tôi trước, bây giờ lại như nạn nhân ấy." Tô Thuỵ Minh giật ga giường vứt xuống đất, ngắm cơ thể trần truồng của cậu, y giơ tay nâng cằm cậu lên thì thầm: "Tôi không bỏ mặc em mãi đâu."
Cậu vốn là nạn nhân mà! Không có Long Thất thì chắc chắn bây giờ cậu vẫn còn thẳng như thước!
Có điều cậu trạch nam đúng là đã gặp phải tên xà yêu lừa đảo đó, và đúng là đã kéo người trước mặt mộng xuân chỉ có thể dời ánh mắt nhìn ra chỗ khác.
Tô Thuỵ Minh cười, đôi tay linh hoạt sờ soạng một vòng trên người cậu, rồi mò vào cái nơi mới bị khai phá kia.
"Ưm~" Trong cửa sau vẫn còn sót lại một chút tinh dịch của bản thân, rất dễ bị ngón trỏ cắm vào lần nữa, Trương Khải run rẩy phát ra tiếng rên khẽ.
Ngón trỏ thon dài không ngừng chọc ngoáy xoay vòng trong vách thịt mềm mại, đợi đến lúc cửa động đó từ từ thả lỏng không còn căng chặt nữa, lại một ngón tay nữa ấn lên cửa động, chậm rãi cắm vào.
"Ư~" Hai ngón tay khuấy liên hồi trong cửa sau, cửa động chặt kín lần đầu bị mở rộng đến mức này, Trương Khải vô thức siết chặt ga giường dưới thân mình.
Ngón tay trong hoa cúc nhạy cảm không ngừng rút ra đâm vào, thỉnh thoảng lại xoay tròn lúc cắm sâu vào. Bị va chạm thế này không ngừng ở thịt non trong cơ thể, hơi thở của cậu càng lúc càng gấp gáp.
Lúc ngón trỏ và ngón giữa đó lại men sâu vào lần nữa, cơ thể của cậu không kìm được bắt đầu run nhè nhẹ.
Cảm nhận được cửa hang dần dần thả lỏng không còn kháng cự nữa, Tô Thuỵ Minh rút ngón tay đang xâm lược ra ngoài, rồi cúi người hôn cậu như thể an ủi, sau đó, y đặt dương vật đã cứng ngắc từ lâu lên cửa động của cậu.
"Lần đầu có thể sẽ hơi đau, muốn khóc thì cứ khóc" Tách hai chân của Trương Khải ra thật rộng, Tô Thuỵ Minh vừa nói vừa cắm vật thịt nóng rực dưới hông vào cửa sau của cậu một cách chậm rãi mà kiên định.
"A a a~ Đừng mà~ Ư~" Cửa động chưa từng bị ngắt hái trong hiện thực bị dương vật cường tráng mở rộng từng chút một, chẳng đợi phần đỉnh thô to chui vào hoàn toàn, người bị chiếm hữu đã không chịu nổi mà hét thành tiếng.
"Ngoan." Tô Thuỵ Minh dịu dàng hôn lên trán cậu, nhưng động tác xâm nhập lại không hề ngừng lại.
Hoa cúc đã bị tinh dịch của mình và dạo đầu trước đó làm trơn dù không được coi là quá khô nhám, nhưng so với vật khổng lồ đang cắm vào vẫn còn hơi chật hẹp. Trương Khải cảm thấy cửa sau của mình đã sắp bị nhồi nứt ra rồi, mới miễn cưỡng chứa được vật khổng lồ vẫn đang chui vào không dừng.
"Ưm~ Đau~ Ư~" Lần đầu tiếp nhận ân ái trong hiện thực, đau đớn rõ nét hơn hẳn so với trong mơ cuồn cuộn trong đầu cậu, cùng xuất hiện với nó là cảm giác kì lạ sinh ra khi cửa động bị khai phá, vách ruột bị chà xát không ngừng.
"Mặc dù kêu đau, nhưng lần đầu đã ăn hết thứ của thầy vào dễ dàng thế này..." Đã cắm dương vật cứng rắn vào được hai phần ba, cảm thấy sức kháng cự của vách thịt co bóp trong cửa động của người dưới thân càng ngày càng yếu, Tô Thuỵ Minh liếm môi Trương Khải rồi nói tiếp: "Quả nhiên là giống y như trong mơ..."
"Ưm... A...." Bị dương vật thô to đâm xuyên, vách thịt còn không thể hoàn toàn thả lỏng không chỉ có thể cảm nhận được sự ma xát lẫn nhau khi bị cắm vào, thậm chí đến gân xanh gồ lên trên khúc thịt xâm lăng cũng cảm thấy được, ngoại trừ thở dốc cảm nhận nỗi đau đớn trong người, và cả sung sướng, ngay cả việc phản ứng lại bình luận của Tô Thuỵ Minh, Trương Khải cũng không làm được.
Mà theo cửa sau dần thích nghi với nỗi đau đớn bị mở rộng, trong tiếng thét của cậu dần nhuốm vẻ sung sướng ngọt ngào, cơ thể cũng không còn căng cứng nữa, từ từ bắt đầu khẽ vặn vẹo người.
"Bị tôi đâm thế này có cảm giác không?" Phát hiện ra thay đổi của người dưới thân, Tô Thuỵ Minh mỉm cười cúi đầu hôn Trương Khải. Theo hai đầu lưỡi quấn quýt, y cắm phắt dương vật căng phồng không chịu nổi đến tận đáy.
"Ư~~~ Ư~~~" Cậu trạch nam đột nhiên bị lấp đầy chỗ sâu nhất lập tức cong oằn người rên thành tiếng, nhưng kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn khi cậu bị Tô Thuỵ Minh ăn sạch là dưa chuột chào cờ của cậu.
Chương 84:
Cửa sau bị vật thịt cường tráng cắm vào thật sâu,