Chương 115:
Trạch nam Trương Khải bỏ đâu trong nước đều chìm nghỉm giữa biển người mênh mông, sáng sớm nay tỉnh dậy, đừng nói đến lật giường, ngay cả sức xuống giường cũng chẳng có nữa.
Lưng bị xăm, dưa chuột bị xỏ khuyên, chơi xúc tu, chơi gương, bị nắc đến mức cả nước tiểu cũng không rỉ ra được, còn xin sinh con cho người khác chưa nói, cuối cùng còn bị người khác tè vào trong người hai lần... Dù là trong mơ cậu cũng không chịu được.
Huống hồ đó là 3P, thế mà giấc mộng xuân đêm qua lại là 3P!
Mặc dù trước đây cậu từng tự mơ 4P luôn.
Nhưng so sánh với cuộc chạm trán đêm qua thì hung tàn cỡ nào, mất giới hạn cỡ nào, hoàn toàn phá huỷ tam quan cỡ nào.
Có điều những chuyện đó lại không phải là lý do chủ yếu cho việc Trương Khải không thể xuống giường.
Cậu không có sức dậy hoàn toàn là do buổi sáng cậu còn đang ngủ, Từ Kiếm Đông đã đè cậu xuống lật qua lật lại đụ đến khi tỉnh táo, lại đụ đến khi mất cả lý trí.
Chờ con nhà người ta cuối cùng cũng vừa lòng thoả mãn bò dậy khỏi người cậu, bế cậu vào phòng tắm tắm uyên ương, thì cũng gần trưa rồi.
Thứ năm Trương Khải chỉ có họp lớp hàng tuần của Tô Thuỵ Minh, không có tiết học. Giờ thầy Tô đi diễn đàn Bác Ngao, cậu chẳng cần đến trường nữa.
Có điều tối nay Từ Kiếm Đông phải tham gia chung kết thi hát ở trường, hai giờ chiều phải đi tổng duyệt.
Trai đẹp nhà giàu khó khăn lắm mới đè được người ta, vốn muốn mang theo (khoá) Trương Khải bên người, ngay cả chứng nhận nhân viên công tác hội sinh viên sau cánh gà cũng làm cho cậu một cái.
Tuy nhiên cậu trạch nam có thể lực yếu đến độ không đánh lại cả 0.5 con ngỗng, từ khi bị Tô Thuỵ Minh khai trai ở núi P, bị ba người họ luân phiên nắc, sáng lại bị hắn đè trên giường giày vò rõ lâu, giờ tự đi lại cũng miễn cưỡng, huống hồ là theo hắn đến trường xem chung kết mấy tiếng liền.
Biết chuyện này mình đã tốn không ít tinh-lực, Từ Kiếm Đông cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Gọi điện thoại đặt ít nhất hai suất ăn, hắn ôm Trương Khải vào lòng, vừa ăn vừa đút cậu (cộng thêm sờ lung tung) hết nửa tiếng đồng hồ.
Dọn dẹp đồ ăn còn thừa bỏ vào tủ lạnh, rồi dặn đi dặn lại cậu trạch nam vẫn còn mềm nhũn rằng chắc chung kết sẽ kết thúc muộn, có chuyện gì nhất định phải gọi cho mình, con nhà người ta từng có tiếng là người tình dịu dàng trong giới, kể từ khi cánh cửa đến thế giới mới bật mở thì càng ngày càng phát triển theo chiều hướng ác độc, mới an tâm đi đến đại học F.
Sau khi dùng mắt nhìn theo đối phương rời đi, cậu trạch nam mấy ngày nay sống bấp bênh thăng trầm sắp đóng phim được làm ổ trên sofa rộng rãi trong nhà mới của Từ Kiếm Đông, nhàm chán chuyển kênh TV, chẳng buồn lăn tăn suy nghĩ đến việc rời khỏi đây.
Đầu tiên, điện thoại cậu vẫn còn ở nhà đại thần Đường Yến, trong điện thoại mà Từ Kiếm Đông vừa đưa cho cậu ngoại trừ số của mình hắn ra thì chẳng có gì hết, cậu muốn cầu cứu cũng chỉ có thể mặt dày gọi cho 110 bảo mình là công dân bị bắt cóc.
Tiếp theo, nhà Tô Thuỵ Minh chính là tiểu khu này, cậu từng đến vài lần nên biết rõ cửa nhà Từ Kiếm Đông phải dùng thẻ và vân tay mới mở ra được.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, phương hướng phát triển cuộc đời một tháng nay đã vượt xa phạm vi hiểu biết của cậu, bây giờ thế giới hiện thực đối với cậu mà nói là nằm mơ cũng sàn sàn, làm một trạch nam có ý thức, quyết đoán và hành động đều kém thì giờ ngoại trừ trợn mắt há mồm chờ diễn biến ảo diệu ra, cậu thật sự chẳng biết mình nên làm gì.
Vậy nên mới nói... trạch là thứ dễ dàng bỏ cuộc trị liệu nhất trên thế giới.
Đương nhiên, dù cho không bỏ cuộc thì cậu cũng hết nước cứu ┐(┘_└)┌
Đương nhiên, là loài người mà tổ tiên đã dùng hàng trăm triệu năm mới tiến hoá được đến đỉnh chuỗi thức ăn, cậu có hết nước cứu hơn nữa cũng phải cân nhắc chút đỉnh.
Ví dụ...
Nếu chế độ hậu cung của ngữ lừa đảo Long Thất hoàn toàn mở ra không thể đóng lại, vậy không phải sau này lần nào cậu cũng thê thảm như tối qua ư?!
... Trời xanh cứu tôi!!!
Phật Tổ, Bồ Tát, Đạo Đức Thiên Quân, Thông Thiên Giáo Chủ, Pháp Hải, Thượng Đế, Jesus, Moses, Satan, Lucifer, Harry, Zeus, Mohammed...
Bất kể là người nào, thần ơi, mau tìm một đại tiên, bắt tên yêu quái đó lại!
Do lúc trước trên núi P vừa để hở chút suy nghĩ muốn tìm người bắt yêu, cậu liền bị Long Thất làm phép không thể không xóc lọ với cư sĩ Đường Tiềm, cuối cùng ấp thành thảm án kích thích Tô Thuỵ Minh bộc phát thú tính, lần này dù trong lòng hét rát bỏng họng, hiện thực cậu cũng không dám buột ra một tiếng.
Nhưng lại có người nói ra thay cậu, " Anh bạn nhỏ, tôi thấy ấn đường cậu u ám, sợ là có yêu khí quấn thân, thật sự không cần bần đạo thay cậu bắt yêu ư?"
"Cần chứ! Đạo trưởng ông đúng là thần sống cứu khổ cứu nạn... Ôi chao!" Nghe thấy lời này, cậu trạch nam đang vô cùng phiền não lập tức nhảy dựng lên từ sofa, nhưng vì bị ép vận động nhiều ngày, cơ thể thực sự quá yếu, lại đau nhức toàn thân mà phải ngồi về ngay.
Nhưng giày vò thế, Trương Khải cũng phản ứng lại.
Vãi! Trong phòng này ngoài cậu ra đâu có ai khác!
Ban ngày ban mặt mà ma xuất hiện không khoa học tý nào okay?!
Cậu sắp sợ vãi đái rồi đó.
Có điều may mà đối phương cũng không định làm trò u linh phòng kín với cậu.
Trong nháy mắt, một người mặc áo đạo sĩ rộng xuất hiện trước mặt cậu, còn chắp tay vái chào, "Hai ngày không gặp, anh bạn nhỏ tiều tuỵ đi hẳn nhỉ, yêu vật trú trên người cậu quả là hết sức hung ác."
Người đến chính là đạo sĩ Đoàn Phi Trần nom còn không đáng tin cậy bằng Long Thất mà cậu gặp ở chùa P vài ngày trước.
Thế là cậu trạch nam, đã bị đâm chọc hung dữ ba ngày liền, vô thức do dự giữa có cần nhờ người này bắt Long Thất hay xỉa xói là người hung ác chứ không phải yêu vật hung ác.
Chương 116:
Trương Khải hẵng còn đang do dự, đạo trưởng Đoàn Phi Trần bên cạnh đã tay cầm một lá bùa giấy vàng viết chữ bằng chu sa, vừa lẩm nhẩm vừa dán lên trán cậu.
"A!" Cảm giác đau dữ dội như bị sét đánh trúng đột ngột khoan vào trán cậu, đau đến mức cậu lập tức lăn bò từ sofa xuống thảm trải sàn.
Cậu giãy giụa muốn xé đạo phù trên trán xuống, nhưng thử vài lần, cái thứ đó như thể vốn mọc trên trán cậu vậy, dính chặt ở đó.
"Đạo, đạo trưởng..." Trương Khải vật lộn ngẩng đầu lên cầu cứu Đoàn Phi Trần, ai dè đạo sĩ lúc trước vẫn luôn khách sáo lịch sự tươi cười, giờ lại im lặng lạnh lùng bàng quan.
Cậu chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nứt, ba hồn bảy phách đã đi đi về về giữa nhân gian và địa ngục mấy lần, nhưng thực tế mới chỉ vài giây ngắn ngủi trôi qua.
"Hừ, giờ biết cái gì gọi là tự tìm chết chưa, xem sau này cậu còn tìm ai bắt tôi nữa không?" Đúng lúc Trương Khải đau muốn đập đầu xuống đất, một giọng nói hơi quen vang lên bên tai cậu.
Có điều giờ cậu hận không thể vứt cả đầu đi, căn bản không buồn để ý xem là ai nói, tới tận khi một bàn tay nõn nà mảnh dẻ đáng yêu đáng quỳ gối liếm cũng không đủ bóc linh phù như muốn đòi mạng trên đầu cậu xuống, cậu mới nhận ra bên cạnh mình lại có thêm một người, éc, yêu quái.
Long Thất đứng bên phải cậu, ngắm nghía đạo phù trong tay, rồi mỉm cười như chế giễu.
Trên người y vẫn là bộ đồ trắng toát ban đầu, chẳng qua giờ phủ đầy hình hoa đào đỏ rực như máu. Được cậu trạch nam xui xẻo nhiều ngày cần cù chăm bón, y đương nhiên đã hấp thụ được không ít dương khí, hình dạng rõ ràng đến mức ngay cả người khác ngoài Trương Khải cũng có thể trông thấy.
Môi đỏ mũi cao mắt đan phượng, cộng thêm nốt ruồi lệ chí bên khoé mắt phải, so với cậu trạch nam mấy ngày nay bị đụ đến xụi lơ, tên yêu quái rắn tu luyện hàng trăm năm này cả cười chế giễu cũng quyến rũ hết sức.
"Mấy trăm năm nay nhân gian đã thất truyền không ít chú ấn đạo phù, phù pháp độc địa như "Phiên Linh Chú" lại được lưu truyền. Quý phái đúng là có bản lĩnh." Long Thất cười khẩy, đạo phù trong tay y tự bốc cháy trong nháy mắt.
Nói xong y lại hận không thể rèn sắt thành thép, dùng chân giẫm lên Trương Khải vẫn đang ngồi dưới đất, "Cậu có cần phải vô dụng thế không hả? Bị dán phù chú lên trán dễ dàng thế này. Nếu không phải giờ tôi không có bản thể, chỉ e cậu và tôi đều bị nhốt trong cái xác này chờ chết đấy!"
Vãi! Rốt cuộc là tiết tấu gì đây?!
Danh môn chính đạo lại là kẻ phản diện, yêu ma tà đạo mới là nhân vật chính... Plot twist kiểu này cũ rích đến độ độc giả QD cũng ghét bỏ okay?!
Trương Khải ngoái đầu nhìn Đoàn Phi Trần, dè dặt hỏi: "Đạo trưởng, không phải trừ ma vệ đạo là bảo vệ quần chúng nhân dân vô tội ư?"
Kể từ khoảnh khắc Long Thất hiện thân, vẻ mặt của Đoàn Phi Trần đã hơi quái dị, lúc này lên tiếng, giọng nói cũng âm trầm u ám hơn hẳn: "Hừ, loại người ký khế ước với yêu ma tác quái khắp nơi vì ham muốn riêng, làm sao có thể là vô tội được!"
Trương Khải nhất thời hơi bối rối, lại liếc nhìn Long Thất mới phản ứng lại rằng đối phương đang nói mình, nhớ lại khởi đầu cho chuỗi bi kịch nửa tháng nay của mình trong chương một...
Long Thất cười cúi đầu áp sát Trương Khải, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải khiến y thoạt nhìn rất quyến rũ, "Nếu cậu và tôi kí khế ước, Trương Khải, đợi đến sau khi cậu giúp tôi khôi phục được pháp lực, tôi sẽ thực hiện mọi ước nguyện của cậu."
Trương Khải chẳng buồn nghĩ ngợi, đáp thẳng: "Tôi! Không! Muốn! Madoka và Kyubey cho chúng ta biết rằng, đừng bao giờ kí khế ước với một gã kì quái."
Long Thất cười càng rạng rỡ hơn: "Thật đáng tiếc, tôi vừa mới gọi tên cậu, cậu đã đáp lại tôi. Thế là khế ước của chúng ta đã được thành lập rồi."
...
.............
Cậu trạch nam bày tỏ mình chết oan okay?!
Còn gì mà tác quái khắp nơi, rõ ràng là cậu bị người ta tác quái okay?!
Trương Khải đang định kêu oan, một đạo một yêu bên cạnh cậu đã bắt đầu đánh nhau.
Đoàn Phi Trần rút một thanh kiếm dài ba tấc ra từ trong không trung, thân kiếm màu đen giản dị không hoa văn nhưng để lộ vài phần sát khí lạnh lẽo lờ mờ; Long Thất hướng lòng bàn tay lên trời, hơi co lại, hoa đào màu máu trên áo bèn bay ra tạo thành một chiếc roi màu đỏ.
Người ngoài ngành chỉ biết hóng, người trong ngành mới hiểu rõ.
Như Trương Khải vô dụng xem thần tiên đánh nhau, cũng chỉ nhìn thấy Đoàn Phi Trần bình an vô sự, Long Thất khoé miệng hộc máu sau khi hai bóng người trước mắt loé qua thôi.
"Khụ. Không ngờ trong thời đại hiện nay, Đạo Gia vẫn còn nhân vật như ngươi." Lau máu bên khoé môi, Long Thất lại ho một tiếng rồi mới nói tiếp: "Có điều ông đây là do vết thương cũ chưa lành nên mới rơi vào thế yếu. Nếu không ta đường đường là đệ tử thân truyền của thần long thượng cổ, sao lại để ngươi làm cho bị thương được!"
Long Thất nói lời này vừa vớt lại thể diện cho mình, vừa ám chỉ với đối phương rằng mình tôn sư trọng đạo, đừng hành động khinh suất tự chuốc lấy phiền phức.
Thế nhưng, một tên yêu quái rắn nói ra lời này, Đoàn Phi Trần lại chẳng tỏ ra kinh ngạc, cũng chẳng kiêng sợ, ngược lại còn mỉm cười lạnh lùng: "Năm trăm năm trước Long Uyên tâm ma nhập thể, rơi vào ma đạo, bị Thiên Đế hạ lệnh tru sát, giờ e là bản thân còn khó bảo toàn nữa kìa!"
"Ngươi nói gì?!" Long Thất giật nảy mình, tay run bắn suýt thì không cầm nổi roi, y nhìn chằm chằm vào đối phương lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?!"
"Ngươi biết ta là ai thì có tác dụng gì?" Đoàn Phi Trần thốt ra chữ đầu tiên bèn cầm kiếm lao vào Long Thất, chờ câu này nói xong thì hai người đã giao chiến xong rồi.
Trương Khải chỉ cảm thấy trước mắt lại có vài cái bóng lướt qua, có điều kết quả lần này đã rõ thắng bại.
Đoàn Phi Trần vẫn chẳng bị thương chút nào, nhưng Long Thất thì thở dốc dựa vào tường, chật vật bịt miệng vết thương trước ngực đang không ngừng trào máu tươi.
Đạo sĩ không rõ lai lịch này chẳng thương hại chút nào, lại nhấc kiếm trỏ vào y, "Dù sao thì qua ngày hôm nay ngươi cũng hồn phi phách tán rồi."
"Khốn kiếp!" Long Thất nén đau thầm niệm pháp quyết, nhưng lòng biết e là đã không kịp tẩu thoát nữa rồi.
Có điều, là nam chính của truyện này, trạch nam Trương Khải vô dụng, chiến đấu kém, chỉ bằng nửa con ngỗng, sau khi đứng ngoài cuộc theo dõi mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng xong xuôi đại chiêu.
Nhìn thấy thủ đoạn của Đoàn Phi Trần, biết rằng Long Thất chết rồi mình chắc cũng chẳng sống được, cậu trạch nam vùng lên phản kháng, đứng dậy ném... bốn cái gối to bên cạnh mình... về phía boss đạo sĩ tay cầm kiếm.
Kết quả người ta còn chẳng buồn nhìn, giơ tay tuỳ tiện hai nhát chém tung hết đống gối, lại còn một nhát chém hai cái.
Có điều, là gối dựa trong nhà trai đẹp giàu có con nhà người ta, trong gối ắt toàn là nhung, hơn nữa còn nhập khẩu từ Pháp.
Thế là Long Thất bèn tranh thủ giây phút tên đạo sĩ thất thần, trong sự che giấu của lông nhung rợp trời, tóm lấy cậu trạch nam vừa lập công lớn, tẩu thoát.
Chương 117:
Lần trước truyện kể tới đạo sĩ đạp không thề sẽ trừ yêu, trạch nam ném gối tẩu thoát. Hôm nay sẽ tiếp tục kể cho các vị quan khách câu chuyện xảy ra sau khi Long Thất và Trương Khải chạy trốn...
Gì cơ? Bạn hỏi đoạn bình luận bên trên ở đâu trà trộn vào á?
Thực ra Trương Khải còn muốn biết đáp án hơn cả quan khách ấy chứ
Vãi tác giả không phải người định phân loại truyện này thành "cuộc sống học đường" đấy chứ?! Cái kiểu diễn biến giả tưởng đô thị này là thế nào hả?!
Là một quyển truyện s.εメ hơn hai trăm nghìn chữ mà sự kiện đổ máu lớn nhất là cậu bị ngã xước đầu gối, một tên đạo sĩ quần chúng mới chỉ xuất hiện quá nửa chương thế mà tuỳ tiện cũng khiến nam chính là cậu và boss nhỏ phản diện từ trước đến nay là Long Thất suýt thì bị làm thịt... Huấn luyện viên, chả khoa học tí nào?!
Hào quang nhân vật chính, hack boss đã hẹn trước đâu rồi?!
Xã hội hài hoà pháp trị hiện đại tiến bộ dân chủ khoa học đã hẹn trước đâu?!
Người tưởng đây là truyện QD, động cái là giơ tay hạ đao, giết người diệt tộc đấy à?!
Vừa bị Long Thất túm lấy, chẳng đợi cậu phản ứng lại, cảnh trước mắt đã loá lên, phòng khách xa xỉ khiêm tốn của Từ Kiếm Đông biến thành phòng tắm cao cấp kiểu Tây. Phong cách châu Âu không nói, bồn tắm còn có cả chức năng SPA.
Có điều Trương Khải lớn lên trong gia đình lao động bình thường giờ chẳng có tâm trạng và cũng không thừa hơi chú ý đến điều này.
"Anh, anh không phải yêu quái sao? Lẽ nào, lẽ nào không thể, trị thương cho mình?" Là một trạch nam từ bé chưa từng thấy cả hiện trường mổ gà, nhìn vết thương không ngừng chảy máu trước ngực Long Thất, cậu sợ đến mức lắp bắp.
"Kiếm của hắn... có vấn đề... ưm... pháp lực của tôi không đủ..." Long Thất yếu ớt ngồi dựa vào tường, vừa thở dốc vừa nói.
"Vậy, vậy phải làm sao?" Lấy hai tấm khăn lông trên kệ trong sự ra hiệu của con rắn lừa đảo này, run rẩy giúp đối phương chặn vết thương để cầm máu, trạch nam mà cả phim kinh dị cũng không dám xem một mình nhìn máu tươi thấm đẫm tay mình, sắp rớt cả nước mắt rồi.
Long Thất vất vả giơ tay trái lên, trên gốc ngón vô danh thon dài có một sợi tơ màu đen quấn gọn, có điều giờ lại dần tan biến thành tro tàn.
"Lần trước... lần trước gặp sư tôn... tôi... tôi gom được một sợi tóc của người... ưm..." Long Thất dừng lại thở hổn hển, rồi nói tiếp: "Vừa rồi dùng thuật tìm dấu... giờ... chắc là cách sư tôn... không xa nữa... tôi vẫn giữ được hình dạng... sư tôn có thể nhìn thấy tôi..."
Vãi, đây là hành vi mê trai đó anh biết không hả?!
Quấn trên ngón vô danh tay trái gì chứ, anh thật sự không cố ý chứ?!
Có pháp thuật cao cấp thế này anh không dùng sớm đi, không phải là tự chịu một kiếm công cốc sao?!
Trạch nam toàn chú ý nhầm thứ thầm xỉa xói hồi lâu, mới nhớ tới điểm chính: "Cái tên đạo sĩ kia không phải đã bảo sư tôn anh nhập ma rồi sao..."
"Lời ly gián, sao mà tin được?! Sư tôn của tôi là thần long thượng cổ, tu vi vạn năm, sao lại dễ dàng... Khụ! Khụ!" Tiếng ho của Long Thất cắt ngang lời nói của y, chẳng qua nói được một nửa bèn không nhịn được ho dữ dội, gần như ho ra cả máu.
Trương Khải lập tức không dám nói nữa, giúp y vỗ nhẹ lưng cho thuận khí, vừa định nói tiếp thì ngoài cửa phòng tắm bỗng có tiếng nói chuyện.
"Hai vị không mời mà đến đã lâu, còn định để bản tôn chờ bao lâu nữa." Mặc dù cách một cánh cửa, câu này lại rõ ràng như có người nói bên tai vậy, trong trẻo âm trầm như ngọc quý, lại mang vẻ uy nghiêm không dám đối nghịch.
Lúc nghe thấy nửa trước câu này Long Thất đã cứng đờ, còn cậu trạch nam Trương Khải làm sao dám một mình mở cửa đối mặt đây.
Người ngoài cửa đợi một lát không thấy người ra bèn không kiên nhẫn nữa, lạnh lùng hừ mọt tiếng: "Mong là hai vị có bản lĩnh lớn như gan vậy."
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm tự mở ra mà chẳng ai chạm vào. Một bóng người cao gầy từng bước bước vào tầm mắt của Trương Khải và Long Thất.
Mặc dù đang mặc vest chính thống, nhưng người như ánh trăng sáng, uy nghiêm đoan chính tựa một miếng ngọc cổ hàng chục triệu năm, mái tóc dài đen như mực, như nhuộm hơi thở Đông phương cổ đại.
Người đến chính là sư tôn trong miệng Long Thất, Long Uyên.
Lúc mới bước vào phòng tắm, Long Uyên vẫn mặt lạnh băng, toàn thân quanh quẩn luồng sát khí nguy hiểm mà đến cậu trạch nam cũng lờ mờ cảm nhận được. Nhưng sau khi hắn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt đáp xuống Long Thất đang ngồi ở góc tường, sắc mặt của vị thần long thượng cổ trong truyền thuyết này thoắt thay đổi.
Long Uyên lập tức cứng đờ người, bước chân tiến lên cũng dừng lại. Thoạt tiên vẻ mặt của hắn trống rỗng, rồi như mang vài phần mờ mịt, nhưng bất kể thế nào, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Long Thất lấy nửa giây.
Hắn há miệng vài lần như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phát ra lấy một âm tiết; tay của hắn giơ về phía góc tường, như cứ run rẩy mãi không kìm nổi.
Cặp sư đồ đã chia ly năm trăm năm này cứ nhìn nhau trong im lặng như vậy, tới tận khi Long Thất không nén được một tiếng ho.
Long Uyên như thể thức tỉnh từ giấc ngủ sâu cả trăm năm trong tức khắc, vẻ mặt sáng suốt trở lại, trong giây phút đó sát khí lúc trước cũng bị thu hẳn lại, biến mất hoàn toàn.
Hắn và Long Thất chỉ cách nhau năm sáu mét, nhưng Long Uyên cứ như ngay cả thời gian đi vài bước cũng chẳng muốn kéo dài, Trương Khải chỉ chớp mắt một cái, hắn đã dịch chuyển đến bên cạnh đồ đệ cưng.
"Tiểu Thất..." Long Uyên ngồi bên cạnh Long Thất, ôm siết người vào lòng, nhưng giây sau đó nhận ra đồ nhi trong lòng còn bị thương, hắn lại buông lỏng ra ngay, chỉ dám ôm hờ.
"Sư tôn!" Long Thất lại như không cảm thấy nỗi đau trước ngực nữa, ngược lại còn liều mạng chui vào lòng Long Uyên như trẻ con làm nũng với người lớn.
"Tiểu Thất, bao năm nay con phải chịu uất ức rồi..." Long Uyên chỉ vuốt nhẹ lưng Long Thất để an ủi, "Để sư tôn chữa thương cho con đã."
Nói đoạn, hắn dùng một tay cởi áo của Long Thất ra, khi nhìn thấy vết thương chảy máu như trút trên người đối phương, sắc mặt thoáng trở nên tối sầm; chờ hắn thi triển mấy pháp thuật, đồ đệ trong lòng không còn chảy máu, nhưng vết thương do kiếm chẳng lành lại chút nào, vẻ mặt hắn ngày càng lạnh lùng nặng nề hơn.
"Đoàn Phi Trần!" Long Uyên thốt ra ba chữ này gần như nghiến răng nghiến lợi, lúc này đôi mắt hắn lờ mờ loé ánh sáng đỏ như máu, ngay cả trên người cũng toát ra vài phần ma khí.
Đương nhiên, cậu trạch nam dù trong số con người cũng là đồ vô dụng chắc chắn là không thể cảm nhận được hai điều trên, cậu chỉ là bỗng dưng thấy hơi lạnh một cách vô cớ mà thôi.
Chương 118:
"Sư tôn?" Long Thất nắm lấy tay Long Uyên, đánh giá toàn thân đối phương mấy lần liền trong căng thẳng.
Con người vũ lực kém như Trương Khải chẳng nhìn ra điều gì, nhưng y thế nào cũng là yêu quái có tu vi hàng trăm năm, sao có thể không nhìn ra thay đổi của sư tôn nhà mình.
Mặc dù vài phần ma khí hung ác kia không rõ ràng lắm, nhưng Long Uyên là thần long thượng cổ, chỉ thuần chính khí tiên phong đạo cốt, giờ lờ mờ toát ra vẻ tà khí, đủ chứng tỏ rằng lời của tên đạo sĩ lúc trước cũng không phải là không có căn cứ.
Thế nhưng, "Sư tôn, sao người lại..." Năm trăm năm sau, Long Uyên vĩnh viễn bất biến trong lòng thế mà lại