CHƯƠNG 32:
Lúc mới tỉnh dậy, Trương Khải nảy sinh nỗi xúc động muốn lật bàn.
Cậu phải bại não cỡ nào thì lúc ban đầu mới nghĩ rằng Từ Kiếm Đông là đối tượng mộng xuân khá khẩm hơn cô Lâm nhỉ?!
"Thì ra cái đồ lẳng lơ nhà cậu thích bị người khác nhìn" ... Cậu mới là đồ lẳng lơ, cả nhà cậu đều thích bị người khác nhìn!
Làm trước mặt người khác thì thôi, Từ Kiếm Đông, đồ khốn nạn này, cậu có thể đổi đối tượng khác được không?!
Bị chịch tới cao trào trước mặt Tô Thuỵ Minh, còn bắn vào cốc của y... Bây giờ Trương Khải nhớ tới là thấy tim muốn ngừng đập luôn okay?!
Đêm qua nếu Tô Thuỵ Minh không phải NPC nền có gương mặt mơ hồ, cậu còn nghi ngờ không biết mình có sống được đến khi nhìn thấy ánh mặt trời ở thế giới hiện thực hay không.
Ủ rũ trên giường hồi lâu, Trương Khải mới nhớ ra sân bay không chỉ cách thành phố S rất xa, mà còn nằm chéo so với đại học F.
Cậu vật lộn ngồi dậy mặc quần áo lên đường, đứng ngoài đường đợi xe bus, gần đến sân bay còn bị tắc đường một lúc.
Đợi đến khi cậu đến được cổng sân bay, Đường Yến đã tới rồi.
"Anh sai rồi! Thế mà lại để đại thần Đường phải đợi!" Trương Khải hận không thể quỳ luôn xuống.
"Là lỗi của em, lúc trước quên không bảo anh sân bay cách đại học F rất xa", Đường Yến lắc đầu cười an ủi, "Anh chịu đến đón em, em đã rất vui rồi."
"Đại thần Đường, cậu tốt bụng quá!" Đường Yến vốn chỉ có một cái va li gọn nhẹ, lại cứ khăng khăng đòi kéo, cậu trạch nam nghe nói là đến đón người đành phải theo sau y với hai tay trống trơn, vừa đi vừa cảm động, "Anh là fan não tàn của em cả đời!"
Đường Yến giơ bàn tay còn trống ra xoa tóc Trương Khải, cười nói: "Đừng phát thẻ người tốt cho em, để lại cho các bạn học của anh đi!"
"Anh không có đối tượng để phát thẻ cho mà", cậu trạch nam trước khi gặp Long Thất hoàn toàn bước trên con đường thua cuộc cảm thán.
"Chuyện này chưa chắc đâu." Vẫy một chiếc xe taxi, Đường Yến mở cửa sau, chờ Trương Khải lên xe rồi ngồi vào theo.
Nói địa chỉ nhà mình với tài xế, Đường Yến nói tiếp: "Anh cũng đổi cách xưng hô đi, hai chúng ta đi cùng nhau, đừng gọi em là đại thần Đường hoài nữa."
"Éc... gọi quen rồi." Trương Khải hơi ngại ngùng: "Không ngờ có thể quen được đại thần Đường trong thế giới 2D."
"Lại đại thần Đường. Anh thử gọi em là..." Đường Yến dừng lại một lát, sau đó cười nói: "Đường Yến đi." Y còn chớp chớp mắt.
WTF! Suýt thì tưởng vừa rồi đại thần Đường định nói "chủ nhân"... Nạn nhân bị bắt cosplay Celia hai đêm liền nhất thời không phân biệt nổi hiện thực và cõi mơ, tim tí thì ngừng đập.
"Đường, Đường Yến... sama..." Trương Khải ấp úng hồi lâu mới gọi thành lời, có điều còn thêm một cái đuôi.
"Sama?" Đường Yến cười, giả vờ bất lực nói: "Em miễn cưỡng nhận vậy."
Sau đó Đường Yến kể không ít chuyện thú vị trong buổi gặp mặt hàng năm của QD, còn có lòng tìm mấy bức ảnh của Nạp Lan Thu trong điện thoại cho Trương Khải xem. "Em còn nhớ trước đây anh từng bảo trong số các tác giả nữ ở QD, anh chỉ thích mỗi cô ấy, em giúp anh chụp mấy bức mang về này." Y dịu dàng cười nói: "Còn có một bức là bản đặc biệt được giấu kín của bọn em bên bờ biển cơ ^^"
"Ha ha... Đường Yến sama có lòng rồi, ha ha." Nhìn bức ảnh mặt mộc chưa qua tay PS đó, cậu trạch nam hễ ăn trứng gà chắc chắn sẽ quan tâm đến việc gà mái mẹ trông ra sao bày tỏ tim cậu lại vỡ toác rồi.
Thêm lần nữa, tác giả thiếu nữ xinh đẹp toàn là lừa đảo, vứt!
Người trái đất đều biết xe taxi nhanh hơn xe bus rất nhiều, Trương Khải cảm thấy mới nói chuyện với Đường Yến chưa được bao lâu, xe đã sắp tới đích rồi.
"Đúng là đại thần Đường may mắn, chẳng tắc đường phát nào." Nhìn thấy đèn giao thông chuyển màu xanh, xe đi qua ngã tư này là đến đại học F, cậu cảm thán: "Lúc đến sân bay anh tắc đường muốn chết luôn đó."
Đường Yến mỉm cười không nói gì, tài xế xe taxi ngoái đầu lại nói: "Ngại quá, động cơ xe cháy rồi, không thể khởi động nổi, các cậu xuống ở đây nhé."
CHƯƠNG 33:
Kể từ ngày nhập học, Trương Khải đã sống ở đại học F được một tuần rồi, có điều là một người làm ổ trong kí túc điển hình, cậu có thể gọi là mù tịt đối với phong cảnh và câu chuyện lịch sử trong khuôn viên trường.
Nói chung, cậu đúng là chỉ cần biết kí túc ở toà nhà nào, đi học ở toà nào, căng tin ở đâu, cộng thêm quán net ở đâu là đủ.
Có điều, tiền đề là vừa rồi Đường Yến không bảo cậu "Trước đây chưa đến thăm được, hôm nay vừa khéo có thể cùng anh đi dạo trong trường anh rồi."
Thế là, đi dạo một vòng trong đại học F, Trương Khải thầm khóc lóc giàn giụa trong lòng.
Dẫn người đi thăm trường mình, hỏi mà không trả lời được không coi là mất mặt, người được dẫn đi biết bạn chắc chắn không thể dẫn nổi nên chẳng hỏi gì mới là mất mặt thật sự okay?!
"Đường Yến sama à anh sai rồi", dừng lại ở ven đường, Trương Khải chán nản nói: "Ngoại trừ "đây là toà nhà của học viện Quản lí" ra thì anh chẳng nói được gì nữa, cứ đi lung tung với anh thế này, nhất định cậu thấy rất chán nhỉ."
"Sao lại thế được? Có thể đi dạo cùng anh trong trường anh, em đã rất vui sướng rồi." Đường Yến nhìn cậu, dịu dàng cười nói: "'Cậu cứ thế đi theo người ấy suốt dọc đường. Nghĩ tới tương lai cậu sẽ mãi ở đây, chẳng cần nói gì cả, đây đã là nơi đẹp nhất trong lòng cậu'... Tiểu thuyết học đường toàn vậy phải không?"
"Đường Yến sama... kĩ thuật tán gái của em đúng là vl." Cậu trạch nam, pháp sư Trương Khải, cả đời chưa từng đi tỏ tình hoặc được tỏ tình, lập tức quỳ gối bái phục trước đại thần giới tiểu thuyết viễn tưởng trước mặt.
"Ha ha ^^ Đây không phải là kĩ thuật tán gái, mà là..." Đường Yến còn chưa kịp nói hết câu.
"Đường Yến?!" Một giọng nói kinh ngạc vang lên, "Cậu là đại thần Đường Yến đúng không?! Tôi đã xem ảnh buổi gặp mặt hàng năm của QD bên cậu!"
Trương Khải quay người lại nhìn, phát hiện ra đó thế mà lại là trưởng câu lạc bộ anime mặt mày kích động chạy tới.
Trương Khải giới thiệu cho Đường Yến, rồi lại cầm máy ảnh chụp hộ N tấm, đàn chị xinh đẹp ấy mới nói một cách vừa thoả mãn vừa nuối tiếc: "Không ngờ lại gặp được đại thần Đường Yến trong trường mình! Tiếc là không mang tiểu thuyết theo người, không thể xin kí sách được. "Noah thiên thu vạn cổ, nhất thống hậu cung" gì đó!"
"Nếu cần kí tên thì bạn có thể mang sách cho cậu ấy, để cậu ấy mang cho tôi." Đường Yến chỉ Trương Khải, sau đó mỉm cười bổ sung: "Có điều không được nhiều quá, tôi không kí nổi nha."
"Đưa cho Trương Khải là được ư?" Đàn chị liếc nhìn Trương Khải đầy vẻ sâu xa, rồi vẫy tay tạm biệt: "Tôi sắp muộn giờ vào lớp rồi, không làm phiền hai người nữa, bye bye!"
Trợn mắt há mồm ngoái đầu nhìn theo bóng đàn chị tóc dài thướt tha đi mất, Trương Khải vừa tiếp tục theo Đường Yến đi về phía trước, vừa nói: "Anh vẫn luôn tưởng rằng đàn chị là kiểu lạnh lùng cao quý... Á!"
Trên mặt đường có một cục đá, cậu đi qua trùng hợp đạp phải nó. Mặc dù Đường Yến có giơ tay ra kéo cậu, nhưng vẫn không kịp, Trương Khải liền ngã nhào ra đất.
Cú ngã này rõ là mạnh, lúc đứng dậy cậu cảm thấy chỗ đầu gối phải đau rát.
Đường Yến dìu cậu đến ngồi xuống băng ghế ven đường, xắn ống quần rộng lên cao để nhìn, đầu gối phải quả nhiên đã trầy mất một mảng, may mà vết thương không sâu, chỉ trầy da chảy mất tí máu.
"Anh ngồi ở đây, em đi mua ít cồn hay gì đó." Đường Yến đứng dậy, quay người định đi.
"Không cần đâu", Trương Khải vội vàng kéo y lại: "Trầy mất tí da thôi, dùng cồn sát trùng thì phí quá."
Thấy Đường Yến vẫn định ra hiệu thuốc, cậu bổ sung: "Đổi thành em nhất định cũng không cần cồn gì đó, vết thương nhỏ này liếm cái là ổn rồi."
Đường Yến nghe Trương Khải nói vậy, sắc mặt mới hết căng thẳng, y đột nhiên cười nói: "Phải, em quan tâm quá hoá loạn. Con trai mà, vết thương nhỏ này liếm cái là ổn rồi."
Nói đoạn, y bước về trước mặt Trương Khải, quỳ gối xuống, rồi cúi đầu vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm vết thương của cậu.
Cảm giác đầu lưỡi sượt qua miệng vết thương khiến Trương Khải co rúm, mất nửa giây cậu mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.
Nani?!
"Làm anh đau à?" Đường Yến ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Trương Khải, dịu dàng bảo: "Xin lỗi, em sẽ nhẹ hơn nữa."
Sau đó y lại cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương trên đầu gối của cậu từng chút một, vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận.
Căn bản không phải là vấn đề nhẹ hay không okay?!
Hồi bé cậu nghịch ngợm bị xước xát nhẹ, bố mẹ toàn liếm vết thương cho cậu, nhưng idol liếm thì...
Đây nhất định là do cậu ngã không đúng cách!
Trương Khải ngượng ngùng định dịch chân ra chỗ khác, lại bị Đường Yến giơ tay túm chặt lấy mắt cá chân.
Y cúi đầu nên cậu không nhìn rõ vẻ mặt của y, nhưng lại có thể nhìn thấy cái đầu lưỡi thò ra mềm mại mà mạnh mẽ đó lướt qua trên miệng vết thương đo đỏ. Thứ mềm mại màu hồng phấn đó như thể đang an ủi vết thương, lại như đang nếm thử cao lương mỹ vị.
Xúc cảm trên đầu gối cộng với tác động thị giác suýt nữa thì khiến Trương Khải run bần bật.
Lý do suýt nữa là...
"Mặc dù nước bọt có thể cầm máu tiêu sưng..." Tô Thuỵ Minh cầm một hộp băng dán cá nhân, đứng cách đó một mét, đẩy kính nói: "Nhưng cứ liếm như em thì vết thương sắp rộp luôn rồi."
CHƯƠNG 34:
"Em chào, chào thầy Tô." Nhìn thấy Tô Thuỵ Minh đột nhiên xuất hiện, toàn thân Trương Khải cứng đờ.
Đường Yến buông mắt cá chân của Trương Khải ra, đứng dậy nhìn Tô Thuỵ Minh, sau đó mỉm cười nhiệt tình: "Anh nhất định là thầy Tô Thuỵ Minh. Trước đây đã nghe nói tiết của thầy rất được yêu thích, không ngờ thầy lại đẹp trai thế này."
Sau đó y giơ tay phải ra nói: "Tôi là Đường Yến. Trương Khải làm phiền thầy phải lo lắng nhiều rồi."
Tô Thuỵ Minh nắm tay Đường Yến rất tự nhiên, cười bảo, "Mấy năm tới đều là người tôi dạy, đương nhiên phải chăm sóc em ấy tử tế rồi."
Sau đó y liền buông tay ra, bước vài bước đến trước mặt Trương Khải rồi quỳ xuống. Rút khăn tay màu xanh đậm từ túi áo sơ mi trắng ra, Tô Thuỵ Minh nhẹ nhàng mà tỉ mỉ lau sạch sẽ chỗ đã bị Đường Yến liếm trên đầu gối của cậu, sau đó lấy hai miếng băng dán cá nhân dán lên chỗ bị thương.
"Chỉ là bảo vệ vết thương tạm thời thôi, đến lúc buổi tối đi ngủ thì em hãy xé băng ra." Bỏ hộp băng dán còn thừa vào lòng Trương Khải đang ngồi cứng đơ người, rồi giúp cậu thả ống quần xuống, Tô Thuỵ Minh đứng dậy nói.
"Éc... cảm ơn thầy Tô ạ." Bây giờ Trương Khải đã tin chắc rằng mình ngã sai cách!
Được đại thần giới viễn tưởng liếm, lại được thánh của học viện Quản lí lau và dán băng... Giá trị của cái chân này đã tăng gấp trăm lần rồi đó okay?!
Cái gì, có người hỏi hoa cúc mà hai người này đã từng thông thì tính sao á? Đó là trong mơ nha, trong mơ! Hiểu không hả?!
Bên này Trương Khải còn đang gào rú trong lòng, bên kia Tô Thuỵ Minh đã bắt đầu tán gẫu với Đường Yến.
"Cậu không phải là sinh viên trường chúng tôi đâu nhỉ?" Tô Thuỵ Minh bỏ khăn tay về túi áo: "Trước đây chưa từng thấy cậu."
"Vâng, tôi là sinh viên trường T." Đường Yến cười, "Có điều đã tốt nghiệp rồi." (Trường F và trường T là hai trường đại học hàng đầu thành phố S, một tự nhiên một xã hội, kẻ thù nhiều năm bạn hiểu mà)
"Đường Yến sama là sinh viên trường T?! Sao chưa bao giờ thấy anh giới thiệu trong phỏng vấn tác giả..." Trương Khải cũng là lần đầu nghe nói Đường Yến tốt nghiệp một trường danh tiếng, nhất thời buột miệng, có điều trong ánh mắt "người lớn nói chuyện, trẻ con không được nói leo" của hai người trước mặt, giọng nói của cậu cứ nhỏ dần, mấy chữ cuối cùng căn bản chỉ nằm trong miệng cậu mà thôi.
"Nhà văn từ trường T ra..." Tô Thuỵ Minh dừng lại một chút, sau đó cười nói: "Văn của cậu nhất định rất giàu logic."
"Tôi không thể coi là nhà văn gì cả." Đường Yến tỏ vẻ khiêm tốn: "Lúc rảnh rỗi viết đại thôi, được xuất bản cũng toàn là tiểu thuyết thịnh hành bị đại chúng hoá, chẳng có chiều sâu gì. Không thể so sánh được với thầy Tô viết luận văn, người bình thường không có kiến thức chuyên ngành căn bản là đọc không hiểu nổi."
"Uyên thâm quá cũng không phải chuyện gì tốt. Hơn nữa luận văn tôi cũng không chắc tay lắm, khối lượng phát hành ở đại học F toàn là đếm ngược từ dưới lên." Tô Thuỵ Minh xua tay, như thể bất lực: "Trong lĩnh vực tài chính vẫn nên dùng ví dụ thực tế nói chuyện mà?"
Trương Khải ngồi trên ghế nhìn hai người họ làm như chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, tán gẫu nửa tiếng đồng hồ rồi còn chưa ngừng, sau đó Đường Yến còn nhắc đến công việc hiện tại của mình là đang khởi nghiệp hợp tác với bạn đại học lập vài trang web, Tô Thuỵ Minh cũng bày tỏ có thể giúp giới thiệu các nhà đầu tư mạo hiểm mua cổ phiếu.
Đúng là hoà hợp êm thấm... phải không?
Rõ ràng thấy đại thần Đường và thầy Tô đang cười cười nói nói, Trương Khải cảm nhận thấy hơi quái lạ theo bản năng, nhưng chẳng thể nói được là chỗ nào không đúng.
Nhìn hai người không cho cậu xen lời vào, Trương Khải chỉ có thể thầm tổng kết trong lòng: Thế giới của người lớn đúng là quái dị okay?!
Cậu đợi hồi lâu mà không thấy họ dừng lại, thế là thở dài cầm điện thoại lên, định lướt weibo hay gì đó.
"Vậy mà đã tán gẫu lâu thế rồi, Trương Khải, em cũng đợi chán rồi phải không." Kết quả cậu vừa mới mở khoá màn hình, Tô Thuỵ Minh liền lên tiếng.
Trương Khải lập tức cất điện thoại, vội vã lắc đầu nói: "Nghe hai người tán gẫu quả là mở mang tầm mắt."
"Hi vọng hai tuần tới lúc thuyết trình miệng em cũng dẻo được như vậy." Tô Thuỵ Minh và Đường Yến trao đổi danh thiếp, y cười nói.
"Dạ. Dạ?!" Trương Khải bật dậy: "Hai tuần nữa là lượt em?!" Sau đó cậu lại đau đầu gối ngồi về ghế vì đứng dậy quá đột ngột.
"Sao lại bất cẩn thế hả?" Tô Thuỵ Minh nhìn Đường Yến sải bước về cạnh Trương Khải xắn gấu quần của cậu lên nhìn, y hơi nhướn mày rồi nói: "Trong số các bạn thuyết trình, em được xếp ngẫu nhiên ở đầu, thầy vốn định công bố thứ tự vào buổi học tuần sau, có điều nếu hôm nay đã gặp phải em thì nói cho em biết trước, để em chuẩn bị cho tốt."
"Đừng nhìn tôi như thế, ai bảo em xui xẻo cơ." Nói đoạn, Tô Thuỵ Minh rút một cây bút máy từ cặp táp bên người ra, viết một chuỗi số ở mặt sau danh thiếp của mình, rồi đưa cho Trương Khải: "Hôm nay thầy có việc, phải đi trước đây. Nếu em thực sự rảnh rỗi, thì gọi điện nhờ thầy cứu đi. Người đầu tiên thuyết trình đã trượt, áp lực trong lòng đối với các bạn sau đó cũng sẽ rất lớn."
"Em cảm ơn thầy, cảm ơn thầy." Trương Khải dùng hai tay nhận danh thiếp, liếc nhìn mặt sau, phát hiện ra nó khác với số điện thoại chuyền nhau trong lớp, cậu hơi nghi ngờ mà ngẩng đầu lên.
Tô Thuỵ Minh lại chẳng nói gì cả, gật đầu với Đường Yến cái rồi đi thẳng.
"Thầy em quan tâm em thật đấy." Thấy Tô Thuỵ Minh đã đi xa, Đường Yến thả ống quần của Trương Khải xuống, chậm rãi đỡ cậu dậy, cảm thán.
"Thầy quan tâm đến độ em sắp trượt môn rồi." Trương Khải khóc ra máu.
Gì mà ngẫu nhiên được chọn trúng, gì mà ngẫu nhiên xếp đầu... Rõ ràng là ngẫu nhiên tấn công trả thù okay?!
Hơn nữa ngẫu nhiên được chọn thì cậu hiểu, ngẫu nhiên xếp đầu... cậu lại chọc phải thầy Tô chỗ nào rồi hả?!
Cưng à, có chết thầy cũng phải cho cậu chết rõ ràng chứ!
Nói lén một câu, mặc kệ free ship hay không đều review ném đá à cưng!
"Người ta còn đặc biệt mua cả băng dán cá nhân cho em, còn không tính là quan tâm à?" Đường Yến hất cằm về phía cái hộp băng trên tay phải của Trương Khải, nói.
"Éc... sao thầy lại biết em cần cái này nhỉ." Trương Khải không hiểu cho lắm.
"Chuyện này ấy à..." Đường Yến nhún vai: "Lúc anh đỡ em ngồi xuống hình như đã nhìn thấy thầy ấy, chắc là thầy cũng đã trông thấy em bị ngã."
"Thì ra là vậy à..." Trương Khải đang tỉnh ngộ dở, đột nhiên giật nảy mình.
Thế không phải nghĩa là Tô Thuỵ Minh biết rõ Đường Yến đã liếm vết thương cho cậu bao lâu rồi sao...
Trốn tiết, đồ tai mèo, lên lớp dùng điện thoại, lại cộng thêm việc là nam sinh được bạn nam khác liếm vết thương đến độ "vết thương sắp rộp luôn" gì đó...
Cậu đúng là, chết, cũng, chẳng oan, chút nào.
CHƯƠNG 35:
Đường Yến đỡ Trương Khải suốt đường về, mở cửa phòng, Từ Kiếm Đông không có mặt ở kí túc xá.
"Hôm qua bạn cùng phòng em có bảo muốn đăng kí cuộc thi "Top 10 ca sĩ học đường" của trường." Trương Khải ngồi xuống trước bàn học của mình: "Chắc cậu ta đi đâu tập đàn rồi."
"Bạn cùng phòng của em? Cái cậu trong tin nhắn lúc trước á?" Đường Yến liếc quanh phòng họ một vòng rồi hỏi.
"Ừm, hai người khác đều không trọ ở trường, chắc sau này em chỉ có mình cậu bạn cùng phòng chính thức này thôi." Trương Khải dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Đẹp trai nhà giàu thì không nói, vừa biết hát hò vừa chơi piano, sống cùng kiểu con nhà người ta thế này đúng là bi kịch nhỉ?!"
"Vẫn ổn mà." Đường Yến mỉm cười xoa tóc cậu, "Ít nhất thì lúc Valentine, Noel, sinh nhật cậu ta... hàng năm, ắt em sẽ được chia cho rất nhiều món quà mà cậu ta không giải quyết xuể."
"... Tại sao Đường Yến sama vừa nói vậy, em lại cảm thấy càng bi kịch hơn nữa." Trương Khải thở dài, càng chán nản hơn.
"Đừng nói về cậu ta nữa, vừa nãy anh xem vết thương của em cảm thấy hình như lại hơi chảy máu." Đường Yến lại quỳ một chân trước mặt cậu: "Anh thay băng cho em nhé."
"Ừm, cảm ơn Đường Yến sama..." Trương Khải do dự một lúc, cuối cùng vẫn ấp úng nói: "Lần này, lần này không cần khử trùng đâu."
"Yên tâm, anh sẽ không làm vết thương của em bị rộp thật đâu." Đường Yến mỉm cười, cúi đầu thay băng dán cho cậu.
Mặc dù lần này y không liếm nữa, nhưng vì áp sát rất gần, thậm chí Trương Khải còn có thể cảm nhận được hơi thở của y phả qua da mình.
Không kìm được khẽ run một cái, Trương Khải bảo: "Đường Yến sama không cần cẩn thận vậy đâu, dán đại một cái là được rồi."
"Thế này là ổn rồi." Đường Yến cuối cùng cũng mần xong xuôi, y đứng dậy cười bảo: "Sao em chẳng có kiên nhẫn gì y như con nít vậy?"
"Vẫn, vẫn tạm mà..." Trương Khải nói, hơi ngượng ngùng.
"Vậy anh tặng cậu nhóc to xác một cái hôn an ủi nhé." Đường Yến vừa nói vừa khom người.
Ý? I i i i i!
Đầu tiên Trương Khải không hiểu, đến khi môi Đường Yến hạ xuống trán, cậu chỉ còn giật mình.
"Đường, Đường Yến sama..." Dù là trán, cậu chàng kém cỏi cả đời này chưa từng được ai hôn ngoại trừ người nhà ra cũng giật nảy mình, nhìn về phía người vừa hôn mình.
"Nhà em không làm vậy sao?" Đường Yến nhìn Trương Khải đã thộn ra, dường như rất kinh ngạc, "Lẽ nào chưa có ai an ủi em bao giờ?"
"Có thì có, nhưng mà Đường Yến sama..." Trương Khải còn chưa nói hết câu đã bị cắt lời.
"Em có phải nữ sinh đâu, sao lại dễ xấu hổ thế này." Đường Yến lại mỉm cười vuốt tóc cậu, "Có điều thế này rõ là đáng yêu."
... WTF, ai bảo đại thần Đường chưa có kinh nghiệm yêu đương?!
Kĩ năng thế này, cưa em gái nào mà không đổ hả?!
Tại sao trước đây văn của đại thần toàn lẩn tránh tuyến tình cảm vậy?!
Nhắc tới đó, trong chương mới gần đây, tương tác giữa Altaïr và Celia hình như đã tiến bộ rõ rệt so với những chương trước...
Altaïr và Celia...
Nhìn Đường Yến trước mặt, lại nghĩ đến Altaïr và Celia, cậu trạch nam mỗi ngày đều muốn đập chết Long Thất lại nảy sinh một loại linh cảm kì quái.
Đường Yến nán lại kí túc của Trương Khải thêm một lúc, hai người cùng ăn tối (mì ăn liền tồn kho của Trương Khải), sau đó cuối cùng cũng đi mất.
Trương Khải mệt lử bật máy tính, nằm nhoài trên bàn, nghiêm túc cân nhắc xem tối nay giữa việc nhìn thấy Altaïr và thầy Tô thì xác suất nào lớn hơn.
Sau đó cậu liền cảm thấy hình như