Trong căn phòng tĩnh lặng, rèm cửa được khép lại chặn đi cái nắng hừng hực ngày hè, chỉ hở ra một chút tạo thành cột sáng màu quýt.
Cho đến giữa trưa thì ánh nắng nhiệt liệt dần phai nhạt, cục chăn trên giường mới hơi nhúc nhích.
"Ọc ọc ---"
Cái bụng đã nguyên 1 buổi sáng không ăn gì bắt đầu kháng nghị mãnh liệt.
Không biết Tô Dục Chu đã mê man bao lâu, bị cái đói gặm nhấm thì mới dần tỉnh giấc.
Cậu chống tay lên gối, hơi nhấc người dậy, dùng mu bàn tay dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Ý thức chậm rãi trở về, cuối cùng Tô Dục Chu cũng nhớ ra mình đã thiếp đi như thế nào.
Vệt nước mắt đã khô nơi khóe mắt làm cậu nhớ lại hình ảnh nào đó.
Khuôn mặt hơi nóng lên, cảm thấy thật thẹn thùng.
Chỉ là, khi cậu dè dặt nhìn sang bên cạnh, phát hiện đệm giường đã trống rỗng thì những xúc cảm bé nhỏ ấy lập tức biến thành thất vọng.
Lật người lại nhìn lên trần nhà, đặt tay lên bụng.
"Ọc ọc ---" Cái dạ dày trống rỗng lại kêu gào.
Đói ghê...!
Tâm trạng hụt hẫng càng khiến cho sự khó chịu về thể xác trở nên tồi tệ hơn, cậu cảm thấy vừa đói vừa mệt, cả người như vỡ ra thành từng mảnh, rất không thoải mái, nhất là bộ phận nào đó còn đang nóng rát đau nhức vô cùng.
Cậu vươn tay chạm vào phần đệm trống không bên cạnh, một chút hơi ấm cũng không còn.
Hiển nhiên là người kia đã rời đi từ rất lâu.
Túc Khiêm đi lúc nào vậy? Thế mà cậu không hề phát hiện ra.
Tô Dục Chu hơi cắn môi, trong lòng bỗng trỗi dậy cảm giác tủi hờn.
Mặc dù cậu biết Túc Khiêm phải đến công ty họp, cậu không nên cảm thấy như vậy, nhưng cậu thật sự không nhịn được.
Vả lại...!Nếu như không phải vì cần đi họp thì chắc anh ta cũng sẽ chẳng yêu cầu ngủ với cậu đâu nhỉ?
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, Tô Dục Chu đã cảm thấy lòng mình chua chát, có hơi muốn khóc.
Mẹ nó cậu tủi chết đi được.
Chẳng lẽ đây chính là nỗi bi ai của công cụ hình người à?
Tô Dục Chu vừa xoa eo vừa xoa cái bụng đang đau vì quá đói, đáng thương thầm nghĩ.
Cuối cùng cậu vẫn chậm rãi bò dậy.
Cái chăn trên người trượt xuống để lộ một mảng lớn da thịt trắng nõn, nhưng lần này trên nước da trơn bóng nhẵn mịn ấy phủ đầy những trái dâu chín mọng.
Tô Dục Chu cúi xuống nhìn cơ thể mình.
Mặc dù lần này có hôn với trồng dâu, nhưng cậu cũng biết tất cả những thứ này đều do mình mặt dày yêu cầu, chứ ban đầu Túc Khiêm không hề có ý định đó.
Ý thức được điểm ấy, Tô Dục Chu bỗng thấy khổ sở cực kì, trạng thái rã rời mỏi mệt đến cực độ của cơ thể khiến cho tâm lý cậu lúc này trở nên cực kì yếu đuối và nhạy cảm.
Cậu bắt đầu hối hận.
Đúng vậy, cậu không muốn làm công cụ cho anh ta nữa.
Người thanh niên dùng sức xốc chăn, định xuống giường, kết quả vì động tác quá nhanh nên không cẩn thận vặn eo hơi mạnh, đau đến nhe răng trợn mắt.
Hình như chỗ đó của cậu lại bị thương rồi, đại khái là do đủ thứ cảm xúc chồng lên nên lần này còn đau hơn cả hai lần trước.
Tô Dục Chu càng nghĩ càng cảm thấy thật ấm ức cho bản thân.
Túc Khiêm sướng xong là bỏ mặc cậu, không thèm đoái hoài gì, không thể chấp nhận thứ đàn ông như vậy được.
Cậu quyết định đi tắm trước rồi bôi thuốc, ăn gì đó, lấp đầy cái bụng xong hẵng thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Đúng vậy, không thể tiếp tục ở lại đây được, còn về phần tiền thuê khách sạn gì đó, trong thẻ cậu vẫn còn tiền kiếm được từ việc lập trình game, cũng không sợ chết đói.
Ngay khi Tô Dục Chu còn đang tiếp tục vạch ra những việc sẽ làm sau đó ---
"Tinh ---"
Điện thoại rớt trong khe hở đầu giường bỗng kêu lên một tiếng.
-
Trụ sở chính của tập đoàn Túc Thị, trong phòng họp ở lầu mười bảy.
Thư ký đẩy cửa, bật đèn rồi điều hoà không khí và các loại thiết bị trong phòng, sau đó là một nhóm chừng bốn năm người bước vào.
"Mời giám đốc Kim ngồi trước đi ạ, tổng giám đốc Túc sẽ đến ngay ạ." Thư kí dẫn người tới ghế ngồi, thái độ có vẻ lo sợ.
"Không sao, là do chúng tôi đến sớm."
Người đàn ông trung niên dẫn đầu tươi cười, cũng không gây khó dễ cho cậu thư kí, đợi cậu ta ra ngoài rồi mới quan sát phòng họp, mở miệng nói: "Đúng là Túc Thị phát triển càng ngày càng tốt."
Tên Alpha trẻ tuổi với dáng vẻ tinh anh ngồi bên cạnh ông nghe vậy thì không khỏi nhếch mép, đáy mắt hiện lên chút khinh miệt.
Gã lầm bầm: "Dù có phát triển tốt đến mấy thì người quản lý cũng là Omega."
Sự khinh thường trong giọng gã khiến người đàn ông trung niên phải nhíu mày.
"A Diệu, đừng nhìn Túc Khiêm chỉ là Omega, khả năng của cậu ấy không hề kém con, có thể đưa Túc Thị phát triển đến tầm cỡ này thì cũng có thể thấy được bản lĩnh của cậu ta rồi."
Ông thấm thía dạy bảo.
Có thể thấy được ông ta khá thân thiết với thanh niên Alpha này, có khi còn là máu mủ ruột rà, mấy người kia thì chỉ là cấp dưới bình thường.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, mấy người còn lại cặm cụi chỉnh sửa tài liệu, không hề tham dự chủ đề.
Kim Diệu gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Gã biết chú mình rất tán thưởng Túc Khiêm, gã cũng thừa nhận là Túc Khiêm rất giỏi.
Nhưng thế thì sao?
Omega đã được định sẵn là phải phục tùng Alpha rồi, đây là lẽ tự nhiên.
Mà gã là một Alpha chất lượng tốt, gã có thừa tự tin với bản thân mình.
Lần này gã ta theo tới đây cũng là vì muốn được diện kiến vị Omega được chú mình thổi phồng đến mức thái quá kia.
Mặc dù Túc Khiêm không phải gu của gã, nhưng O chất lượng tốt thật sự quá hiếm, chỉ chút xíu pheromone của họ thôi đã đủ làm A điên cuồng...!
Kim Diệu híp mắt.
Có điều gã che giấu rất tốt, không hề để lộ bất cứ suy nghĩ xấu xa nào trước mặt chú mình và đám cấp dưới.
Trong mắt người ngoài, gã vẫn là một người đàn ông tinh anh áo mũ chỉnh tề.
Đợi chừng năm phút, Kim Diệu đứng dậy đi vệ sinh, lúc ra lại gặp một nhóm người đi ngang qua mình.
Cái người cao lớn nhất đi ở chính giữa hấp dẫn tầm mắt của gã.
Đó là một người đàn ông tuấn tú vô cùng, lại thêm chiều cao 1m9 và khí chất ưu việt, dù có đi trong đám người thì anh