Lần này Túc tiên sinh không còn chuyên quyền độc đoán, trước khi đi chuẩn bị bữa tối vẫn biết hỏi ý kiến của Tô Dục Chu.
Mặc dù hiện giờ món duy nhất anh biết làm chỉ có bò bít tết.
Nhưng lần này Tô Dục Chu không còn quan tâm săn sóc đến cảm nhận của anh nữa, cậu sụt sịt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tôi muốn ăn mì."
Túc tiên sinh đờ người, sau đó vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu thanh niên, đáp: "Được, để tôi gọi người của Thực Thiên Các mang tới."
Thực Thiên Các, nhà hàng nổi tiếng của thành phố S nước Hoa Hạ, món ăn đặc trưng của họ là mì sợi.
"Nhưng mà tôi muốn ăn đồ anh nấu."
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, tiếng cậu còn đặc sệt giọng mũi nghe mềm mại biết mấy, nhưng ý tứ trong lời lại khiến Túc tiên sinh có phần nhức đầu.
"Anh vừa nói là sẽ nấu cho tôi ăn mà." Em ấy nói như vậy.
Túc Khiêm cảm giác như thể vừa tự bê đá đập chân mình, nhưng...!Dù gì cũng là mình sai trước, về tình về lý anh đều không thể cương quyết dứt khoát như bình thường.
Huống hồ, nhìn cặp mắt vẫn còn hồng hồng của Tô Dục Chu, nhìn dáng vẻ ngoan hiền mềm mại như chó con của em ấy, ai có thể giữ bản thân không được mềm lòng đây?
"Được rồi, để tôi đi nấu." Túc Khiêm đành phải nói: "Nếu như em nuốt nổi."
"Anh không biết nấu mì à?" Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn anh.
Túc Khiêm: "...!Ừ, không biết."
Đã từng thừa nhận nấu cơm rất khó, giờ lại thẳng thắn nói mình không biết, có vẻ...!Vẫn có chút khó chịu.
"Tôi sẽ thử xem sao."
Túc Khiêm bổ sung, không hiểu sao anh lại có cảm giác nặng nề như đang khảng khái hy sinh.
Tô Dục Chu bị anh chọc cho không nhịn được mà bật cười, cậu nói: "Anh không biết, nhưng tôi biết mà."
Rốt cuộc cũng thấy cậu cười, dù cho có phần buồn bực vì lời khoe khoang của cậu, Túc Khiêm vẫn nhịn, nhưng lại nghe nhóc Alpha kia nói tiếp: "Để tôi dạy anh nhé, cái này đơn giản lắm."
Sau đó cậu thanh niên bò đến mép giường, cúi xuống tìm dép lê.
Cảm xúc của Tô Dục Chu tới nhanh mà đi cũng nhanh, được dỗ dành đầy đủ, giờ cậu lại như không có chuyện gì xảy ra, thân thiện với anh như trước.
Túc Khiêm nhìn cậu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng vô cùng.
Sao ban nãy anh lại coi Tô Dục Chu giống như cái đám Alpha háo thắng thích chứng tỏ tự cho mình là siêu phàm kia nhỉ? Cậu ấy hoàn toàn khác với lũ hôi thối đó.
Cậu ấy sẽ không vì thấy anh không biết mà chế giễu anh, cũng sẽ không như đám Alpha kia, cần phải khoe khoang tài cán để chứng tỏ bản thân.
Tô Dục Chu xỏ dép lê vào, lúc đứng dậy đi ra cửa thì nhìn thấy áo của mình vắt trên vali, mặt không khỏi nóng lên.
Cậu đi tới cầm lấy chiếc áo hoodie của mình, chuẩn bị đi vào nhà tắm thay áo sơ mi trên người ra ---
Lần này cậu đã nhớ là AO khác biệt, đương nhiên cũng có thể là vì quá xấu hổ.
Túc Khiêm nhìn ra ý định của cậu, do dự một hồi, lên tiếng gọi Tô Dục Chu lại.
"Vâng?" Tô Dục Chu đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình.
"Không cần thay, cứ mặc vậy đi."
Túc Khiêm cụp mắt, vừa định quan sát kĩ hơn dáng vẻ của cậu khi mặc chiếc áo này thì một hàng cúc lộn xộn đập vào mắt...!Thế mà còn cài lệch hai cái.
Tô Dục Chu cũng vừa mới phát hiện ra.
Lúc mặc vào cậu cũng không nhìn kĩ, giờ càng thêm xấu hổ.
"Tôi..."
Chỉ là cậu vừa mới mở miệng đã nghe người kia thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Em là trẻ con đấy à?"
Tô Dục Chu có chút bất mãn, lại thấy Túc tiên sinh vươn tay tới, cầm cúc áo trên cùng, nhẹ nhàng cởi ra.
Tưởng là anh lại định làm gì đó, cậu ngẩng lên trừng anh, cho đến khi thấy vẻ chăm chú nghiêm túc của người kia, ánh mắt không hề có chút dục vọng thì mới bình tĩnh lại.
Tô Dục Chu ngoan ngoãn đứng im, hai tay vô thức vắt ra sau lưng, ngón tay có phần hồi hộp nắm lấy vạt áo.
Cậu cứ như thế nhìn Túc Khiêm, nhìn anh cởi hết hàng cúc lộn xộn, sau đó bẻ cổ áo cho ngay ngắn, tiếp đó hai mắt nhìn thẳng, cài lại từng chiếc cúc từ trên xuống dưới.
Tô Dục Chu nghĩ, chắc chắn là Túc tiên sinh có hội chứng cưỡng ép.
Đại khái là do trong phòng thật sự quá yên tĩnh, cậu mấp máy, bỗng bĩu môi nói: "Tôi vốn nhỏ hơn anh mà."
Thật ra thì cũng không nhỏ hơn nhiều.
Nếu như tính từ lúc cậu khôi phục kí ức kiếp trước vào năm 15 tuổi thì giờ hẳn là cậu đã 26, nhỏ hơn Túc tiên sinh 1 tuổi.
Nhưng mà Túc tiên sinh đâu có biết.
Ngay sau đó cậu thấy Túc Khiêm ngẩng lên, cong môi nói với cậu: "Ừ, tôi biết."
Rồi còn giơ tay xoa đầu cậu.
Tô Dục Chu đột nhiên cảm thấy trái tim mình như nhảy lên, thịch một cái rất mạnh, mà chính cậu cũng đang sắp sa vào cặp mắt thăm thẳm dịu dàng ấy.
"Được rồi."
Túc Khiêm cài xong chiếc cúc cuối cùng cho cậu thì đứng thẳng dậy.
Áo sơ mi của anh rộng hơn cỡ người của cậu thanh niên nhiều, lại thêm khuôn mặt cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi vẻ non nớt, mặc dù không đến mức là trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, nhưng cũng có vẻ không phù hợp.
Túc Khiêm ngẫm nghĩ, lại giơ tay cởi hai chiếc cúc trên cùng.
Cổ áo của cậu thanh niên hơi mở ra, xương quai xanh và da thịt trắng nõn cứ như ẩn như hiện, cùng với những chấm đỏ ái muội....!Rõ ràng chỉ cởi hai chiếc cúc thôi mà cảm giác mang lại đã hoàn toàn khác biệt.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm hết đóng rồi lại cởi, cũng không muốn nghĩ là anh muốn làm chuyện xấu.
Chỉ là cởi cúc áo xong, Túc Khiêm lại nhìn cậu một lát, sau đó ho khan, nói tiếp như thể không có chuyện gì: "Vậy sẽ không bị bí."
Tô Dục Chu không tin cái lí do này cho lắm.
Nhưng mà ánh mắt của người đàn ông đã từ từ dừng lại ở chỗ nào đó.
Tô Dục Chu thuận theo tầm mắt anh, hơi cúi xuống, nhìn thấy dâu tây lấp ló dưới cổ áo.
"Có đau không?"
Cậu nghe thấy Túc tiên sinh hỏi vậy.
Ở phương diện này, có thể nói Túc Khiêm hoàn toàn là một trang giấy trắng tinh.
Dù sao thì cảm giác của anh với Alpha luôn là căm thù đến tận xương tủy,