Tô Dục Chu và Túc Khiêm lẳng lặng nhìn nhau.
Bọn họ đứng ở dải phân cách giữa đường lớn, hai bên trái phải là dòng xe không ngừng vút qua, cột bảo vệ với đường viền màu vàng cách nhau chừng một thước, chừa ra một khu vực an toàn đủ cho người đi đường dừng chân.
Đèn đỏ trên vỉa hè, trong đêm tối nhấp nháy ánh sáng báo hiệu dừng chân, người đi đường rộn ràng đứng hai đầu, đợi giây phút đèn chuyển sang màu xanh.
Mà hai người đứng ở khu vực an toàn, một khoảnh đất nhỏ bé, bị kẹt ở bên ngoài thế giới.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, muốn thu hết tất cả biểu cảm của anh vào đáy mắt, nhưng, nơi này quá tối. Ánh sáng hoàn toàn không đủ để cậu nhìn rõ, chỉ thấy được cặp mắt đen lấp lánh chút ánh đèn, sâu thẳm như trời sao, như thể chỉ một giây sau sẽ hút cậu vào trong đó.
“Chỉ là… Muốn gặp em sao?”
Cậu nhẹ nhàng mở miệng trong tiếng thét gào của những chiếc xe lao vút qua, khiến âm thanh ấy chỉ loáng thoáng.
Nhưng Túc Khiêm lại nghe được.
Anh không khỏi giơ tay lên, lại do dự quan sát cậu, thấy Tô Dục Chu không lộ vẻ kháng cự thì mới đánh bạo xoa đầu cậu.
Bàn tay của người đàn ông vẫn như trước, thân mật xoa lên mái tóc. Tô Dục Chu nhìn anh, khẽ cắn m0i dưới.
“Còn mang chút đồ cho em nữa.” Anh nói: “Để ở trong xe, em qua đó lấy cùng anh được không?”
Tô Dục Chu nhìn anh, khẽ gật đầu. Ngay sau đó, cậu thấy khóe môi anh cong lên, ngay cả đôi mắt cũng lấp lánh ý cười dịu dàng.
“Cảm ơn em.” Túc Khiêm nói: “Như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau lâu hơn một chút.”
Dù chỉ là một chút.
Tô Dục Chu cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó nặng nề đập vào. Cậu nhìn Túc Khiêm, rất khó để tưởng tượng với tính cách dễ ngượng ngùng của anh lại có thể nói ra câu đó với vẻ mặt như vậy.
“Ừm.”
Tô Dục Chu đáp lời, bỗng rất muốn tiến tới ôm lấy anh, nhưng… Đèn xanh đã sáng, người hai bên đường nhanh chóng tới gần bọn họ.
Tiếng động ồn ào kéo họ về lại thế giới thực tại, cậu đã mất cơ hội.
“Vậy… Giờ đi lấy ạ?” Tô Dục Chu chỉ về phía Túc Khiêm vừa đi tới, hỏi anh.
Túc Khiêm gật đầu.
Lúc này người đi đường đã tới chỗ họ, cả hai chen chúc trong đám người, đủ loại mùi hỗn loạn cũng ập tới. Túc Khiêm hơi nhíu mày, nắm chặt cổ tay cậu thanh niên, tay kia ôm lấy vai cậu, bảo vệ cậu khỏi đám người, đi ra đường lớn.
Rõ ràng là Omega, nhưng ở trước mặt Tô Dục Chu, anh đã quen làm người bảo vệ, còn rất vui vẻ với vai trò này.
Tô Dục Chu cũng không có tự giác của một Alpha. Cậu dựa vào l0ng nguc anh, cảm nhận hơi ấm của người này cùng với mùi hạt dẻ thoang thoảng.
Rõ ràng bọn họ đã làm cả những chuyện thân mật nhất. Nhưng, chỉ vỏn vẹn một cái chạm nhẹ này thôi đã đủ khiến nhịp tim cậu vô thức tăng tốc.
Đi lên vỉa hè rồi, Túc Khiêm mới buông cậu ra, chỉ là vẫn nắm cổ tay, dẫn cậu đi tới nơi anh đỗ xe.
Tô Dục Chu cúi đầu nhìn cổ tay mình bị Túc Khiêm nắm chặt, mím môi.
Chỗ Túc Khiêm đỗ xe cũng không xa, cảm giác chưa đi được bao lâu đã tới.
Anh có chút tiếc nuối, đáng lẽ ban nãy nên đỗ xa hơn một chút.
Túc Khiêm buông tay Tô Dục Chu, đi tới mở cửa xe, xách từ trong ra một cái hộp vuông và hai túi đồ bự.
“Đều là chút đồ ăn.” Anh nói.
Tô Dục Chu nhìn thoáng qua, gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Sau đó tiến lên nhận cái hộp kia, cậu muốn cầm cả túi đồ, Túc tiên sinh lại không chịu.
“Anh đưa em về.” Anh nói.
Tô Dục Chu ngước mắt nhìn anh, không từ chối.
Hai người cứ như vậy trở về. Họ đi rất chậm, bao vây bởi những con người vội vã, gặp được không ít phụ huynh dẫn theo con cái chụp ảnh xung quanh. Chắc là lần đầu tiên tới thành phố S nên muốn tranh thủ chụp ảnh lưu niệm, điều này cũng góp phần khiến con phố thương nghiệp vốn vì kì nghỉ hè mà có vẻ quạnh quẽ, trở nên náo nhiệt hơn.
Bọn họ có đi chậm mấy thì cuối cùng cũng tới vạch kẻ đường, đúng lúc là đèn đỏ, bèn đứng đó đợi.
Túc Khiêm liếc nhìn cậu trai bên cạnh, bỗng nói: “Chu Chu, có phải em cao lên không?”
Tô Dục Chu chớp mắt: “Dạ? Thế ạ?”
Cậu nhích tới bên cạnh Túc Khiêm, giơ tay đo thử, phát hiện có vẻ như mình cao hơn một chút thật.
Tô Dục Chu khá vui, cười nói: “Có khi nào sau này em sẽ cao hơn anh không?”
Nhìn nụ cười của cậu, Túc Khiêm cũng thấy thoải mái hơn. Anh mỉm cười nói: “Nếu em cứ suốt ngày thức đêm như vậy thì e là khó đấy.”
Tô Dục Chu không khỏi bĩu môi.
Có lập trình viên nào mà lại không thức đêm? Huống hồ ở thời đại này, người đúng mười một giờ ngủ như anh thật sự rất rất hiếm.
Bọn họ trò chuyện, giống như bỗng kích hoạt một cái chốt mở nào đó, phá vỡ bức tường ngăn cách giữa hai người, bầu không khí lại trở nên thoải mái.
Đèn đỏ chuyển xanh, người xung quanh bắt đầu đi về phía trước.
Túc Khiêm lại nắm cổ tay chàng trai, muốn kéo cậu đi về phía đối diện, song lần này lại bị cản trở.
Anh khó hiểu quay đầu lại.
Nhóc Alpha đứng im tại chỗ, đôi mắt cún con màu nâng nhạt ngước lên, đáng thương nhìn anh, lí nhí hỏi: “Anh Túc, tại sao anh không nắm tay em nữa?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự tủi thân không nói được thành lời.
Lúc ở bệnh viện cũng vậy, hôm qua cũng thế, sao tự dưng lại trở nên xa cách như vậy?
Là vì… Kì tình nhiệt đã qua sao?
Túc Khiêm nao nao, anh nhìn cổ tay mình đang nắm, lại ngước lên nhìn Tô Dục Chu, mở miệng hỏi: “Có được không?”
Tô Dục Chu quay đi chỗ khác.
Túc Khiêm nhíu mày, quan sát vẻ ấm ức của cậu, cuối cùng cũng thử trượt tay xuống, áp sát vào lòng bàn tay Tô Dục Chu, mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt.
Vì lần trì hoãn này mà đèn xanh đã bắt đầu đếm ngược, Túc Khiêm bèn đứng im tại chỗ.
Bên vỉa hè, hai người đứng cạnh nhau, bàn tay gắt gao nắm chặt, thân mật không kẽ hở, như thể không gì có thể tách họ ra.
Lúc này Tô Dục Chu mới chịu nhìn về phía anh, sau đó âm thầm, nhích lại gần hơn một chút.
Túc Khiêm đưa Tô Dục Chu đến cổng trường. Anh nhìn phụ huynh học sinh ra vào, khi Tô Dục Chu tưởng là anh chuẩn bị buông tay, Túc Khiêm lại kiên định đi vào trong.
“Anh đưa em về kí túc xá.” Anh nói.
“Dạ.” Tất nhiên Tô Dục Chu không có ý kiến.
Hai người đi vào trong sân, bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt nên bảo vệ cũng không ngăn cản.
Màn đêm đã giáng xuống từ lâu, bầu trơi điểm xuyết chút sao sáng.
Khuôn viên đại học S được xây dựng dựa vào núi, chất lượng không khí rất tốt, đêm ngắm bầu trời, tầm nhìn cũng không hề thấp.
Bọn họ yên lặng đi trên đường, dần xa khỏi đám người ồn ào, có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang hai bên.
“Ngày mai… Phải nộp điện thoại lên à?” Túc Khiêm đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Tô Dục Chu gật đầu.
“Kí túc xá có tổng cộng bao nhiêu người?”
“Ngoài em ra còn một bạn nữa, em vẫn chưa gặp, không biết có dễ ở chung không.”
“Alpha đều khó ở chung.”
“Em cũng là Alpha mà.” Tô Dục Chu cảm thấy Túc Khiêm có thành kiến với Alpha.
Túc tiên sinh lại nói: “Em khác.”
Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn đường, sườn mặt của người đàn ông vô cùng tuấn tú.
Cậu không nhịn được hỏi: “Khác chỗ nào?”
“Em là Tô Dục Chu.”
Anh nhàn nhạt đáp, nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Tô Dục Chu không khỏi đứng lại, Túc Khiêm cũng đứng theo, hai người đối mặt với nhau dưới đèn đường, không khí lại trở nên ngọt dính đôi phần.
“Ồ.”
Cuối cùng Tô Dục Chu đáp một tiếng, tiếp tục kéo anh đi về phía trước, không muốn để Túc Khiêm nhìn thấy khóe miệng vểnh lên, muốn d3 xu0ng cũng không được của mình.
“Anh lái xe từ biệt thự tới
đây mất bao lâu?” Cậu chuyển sang chủ đề khác.
“Khoảng hơn hai tiếng.”
“Vậy xa lắm.”
Tô Dục Chu nhíu mày, giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi.
“Không vội.” Túc Khiêm nói: “Nếu muộn quá thì anh ngủ lại ở khách sạn gần đây cũng được.”
Tô Dục Chu nhìn anh: “Mai anh có phải đến công ty không?”
“Không.”
Túc Khiêm muốn vươn tay xoa đầu cậu, nhưng vẫn còn đang xách đồ nên đành thôi.
“Vậy được rồi.” Tô Dục Chu không nói thêm gì nữa, vì cậu… Cũng muốn đi cùng anh lâu thêm một chút.
“Hôm nay thấy thế nào?” Túc Khiêm không tỏ vẻ gì hỏi: “Có gặp được… Người nào thú vị không?”
“Cũng bình thường.” Tô Dục Chu nói: “Đội trưởng của đội bóng rổ nhiệt tình lắm, cứ mời em gia nhập…”
Nói đến đây, cậu hơi ngừng lại, không nhịn được hỏi Túc Khiêm: “Nếu về sau em có trận đấu, anh có đến xem không?”
“Em sẽ mời anh chứ?” Túc Khiêm nhìn về phía cậu.
“Tại sao lại không? Em đảm bảo trận nào cũng sẽ mời anh.” Tô Dục Chu nhíu mày: “Nhưng mà sân bóng nhiều người lắm, nhất là sân trong nhà, chắc anh sẽ không thích.”
Túc Khiêm không thích nơi đông người, chuyện này cậu vẫn nhớ.
“Nếu như em mời thì anh sẽ đến.”
Túc Khiêm nhìn về phía trước, ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: “Có bận cũng sẽ tới.”
Nghe vậy, Tô Dục Chu thấy vui sướng hài lòng vô cùng, như vừa được đút cho một thìa mật thật to.
“Thế không được. Bọn mình phải sắp xếp thời gian, không thể làm lỡ việc quan trọng của anh được.”
Cậu nắm chặt tay anh, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, như thể tương lai sẽ tới vào phút tiếp theo.
Túc Khiêm cũng mím môi cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Việc của em, cũng là việc quan trọng.”
“…”
Tô Dục Chu không nhịn được lại nhìn anh, cứ cảm thấy tối nay Túc tiên sinh vô cùng dẻo miệng.
Bọn họ đi mấy vòng quanh sân trường, khi nhìn thấy tòa nhà nào đó lần thứ ba, Túc Khiêm đành phải hỏi: “Chu Chu, em chắc là em còn nhớ đường về kí túc xá chứ?”
Anh rất muốn tiếp tục đi cùng cậu như thế này, nhưng anh biết kí túc xá đại học sẽ luôn có giờ đóng cổng, anh không muốn đêm nay Tô Dục Chu bị nhốt ở ngoài.
Tô Dục Chu do dự.
Thật ra là, cậu… Không nhớ.
Dù sao thì hôm nay mới là ngày đầu tiên cậu tới đại học S, ban ngày còn nhớ mang máng, nhưng đến tối, còn trong tình cảnh đèn đường leo lắt thế này, thật sự là rất khó phân biệt.
Ban nãy cậu có thể nhanh chóng chạy tới cổng Bắc như vậy là do đúng lúc vừa từ ngoài về, với cả đang ở gần.
May là giờ cũng không quá muộn, trên đường vẫn còn người để hỏi thăm. Chỉ là mấy người cậu hỏi toàn là sinh viên mới, mà Tô Dục Chu còn là sinh viên ưu tú, kí túc xá cậu ở khác với sinh viên bình thường, nên đúng là không mấy người biết.
Cuối cùng quanh đi quẩn lại, cậu vẫn tự tìm được đường về.
“A, hóa ra nó ở đây.” Tô Dục Chu nhìn tòa nhà trước mặt, không khỏi thở dài.
Buổi tối mà cả tòa kí túc xá chỉ có lẻ tẻ vài căn phòng bật đèn, so với mấy kí túc xá khác đèn đóm sáng trưng thì có vẻ vô cùng vắng vẻ.
Túc Khiêm nhìn cậu, cảm thấy hơi buồn cười, mà đúng là anh cũng cười thành tiếng.
Tô Dục Chu không khỏi quay lại lườm anh một cái.
Túc Khiêm vội vàng tắt nụ cười, anh hỏi: “Em có mang thẻ phòng chứ?”
“Đương nhiên rồi!” Tô Dục Chu bĩu môi: “Anh ở đây đợi em một chút.”
Nói rồi cậu cầm hai túi đồ trong tay Túc Khiêm, sau đó vội vã chạy vào trong tòa nhà.
Sinh viên ở tòa này đều là Alpha, mặc dù ít người nhưng cậu cũng không dám mời Túc Khiêm vào trong, dù gì anh cũng là Omega, tóm lại là không tiện.
Tô Dục Chu xách đồ vội vàng chạy vào trong, đi thang máy lên tầng 7, quẹt thẻ vào phòng.
Căn phòng vẫn là dáng vẻ lúc trước khi đi, cái giường ở đối diện giường cậu vẫn rỗng tuếch — Hiển nhiên là vị bạn cùng phòng kia chưa chuyển tới.
Tô Dục Chu lẩm bẩm, đặt đồ xuống xong lại cầm theo bản đồ rồi chạy xuống lầu.
Túc Khiêm vẫn đứng đó chờ cậu.
Thấy Tô Dục Chu chạy ra, anh bèn nói: “Vậy anh về trước, em cố gắng huấn luyện nhé.”
Cuối cùng tay anh cũng được giải phóng, có thể thoải mái vuốt mái tóc mềm của cậu.
Tô Dục Chu lại không cho anh cứ như vậy ra về, khoác tay Túc Khiêm nói: “Em đưa anh ra cổng trường.”
Túc Khiêm nghe vậy không khỏi bật cười.
“Anh vừa đưa em về mà.”
Anh nói, nhưng đồng thời cõi lòng cũng như được ngâm trong lọ mật, từng chút ngọt ngào thấm đầy.
Tô Dục Chu… Cũng không nỡ xa anh.
“Anh là Omega, đi khuya không an toàn.”
Tô Dục Chu hùng hồn đầy lí lẽ: “Mau lên nào! Không thì cổng trường đóng mất.”
Cậu ôm tay Túc Khiêm, kéo anh đi về phía cổng Bắc.
“Em chắc là ra đó rồi có thể tự về chứ?” Túc Khiêm nhướng mày.
“Đương nhiên rồi! Lần này em có mang theo bản đồ, sẽ không bị lạc nữa.” Tô Dục Chu nghiêm chỉnh nói: “Vả lại em đã đi một lần, nhớ đường rồi, anh phải tin em.”
Túc Khiêm cũng không từ chối.
Anh nhìn Tô Dục Chu đang ôm tay mình, ý cười nơi khóe môi mãi không biến mất.
Lần này, Tô Dục Chu đã chứng minh được bản thân.
Cậu thuận lợi đưa Túc Khiêm ra cổng, còn muốn tiếp tục đưa anh qua đường, lại bị Túc Khiêm từ chối.
“Tiễn đến đây được rồi, nhớ ngủ sớm một chút, mai còn phải huấn luyện quân sự.” Túc Khiêm xoa đầu cậu: “Em mau về đi.”
Tô Dục Chu đành phải quay trở vào cổng, đi ba bước ngoảnh lại một lần.
Túc Khiêm vẫn đứng tại chỗ nhìn cậu, cho đến khi bóng lưng cậu biến mất trong đêm tối thì anh mới quay đi, mang theo nỗi cô đơn đi tới chỗ đèn giao thông.
Nhưng mới đi được vài bước, anh chợt nghe thấy tiếng cậu thanh niên gọi mình đằng sau: “Anh Túc!”
Túc Khiêm dừng chân, quay đầu nhìn.
Anh thấy nhóc Alpha vốn đã vào trong, biến mất khỏi tầm mắt mình, lúc này đang vội vàng chạy ra.
Túc Khiêm đứng tại chỗ chờ cậu, tưởng là Tô Dục Chu còn chuyện muốn nói. Kết quả chỉ thấy cậu thanh niên thở hồng hộc chạy tới trước mặt mình, ngay sau đó, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của anh, Tô Dục Chu túm lấy cổ áo Túc Khiêm, hơi kiễng chân, nhẹ nhàng thơm lên gần khóe miệng anh, vừa chạm vào đã tách ra.
“Đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Nói rồi Tô Dục Chu lại lập tức buông anh ra, quay đi chạy vào trong sân trường.
Túc Khiêm ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu một lần nữa biến mất.
Nhưng lần này, trong lòng anh không còn cảm xúc đắng chát, chỉ có… Trái tim không ngừng va vào l0ng nguc như muốn nhảy ra, và những rung động anh không cách nào chấm dứt.
- -----oOo------