Túc Khiêm bị đẩy ra, có vẻ đờ đẫn.
Đó là biểu cảm rất hiếm khi xuất hiện trên mặt anh, nhưng giờ này phút này, Túc Khiêm thật sự không biết phải làm sao.
Không phải chỉ vì bị người ta đẩy ra, mà còn vì… Phản ứng của Tô Dục Chu.
Cậu trai ngồi ở mép giường, hai tay ôm mặt.
Túc Khiêm có thể cảm nhận được rất rõ, chỉ trong nháy mắt Tô Dục Chu đã hoàn toàn trở nên xa cách với anh, như thể trở lại cái ngày anh tới bệnh viện làm kiểm tra trước phẫu thuật.
“Chu Chu…”
Tô Dục Chu giơ một tay lên ngăn cản anh. Hai mắt cậu đỏ hoe, giọng nói đè nén hàm chứa vô vàn thất vọng, tủi thân, và cả tức giận.
“Đây chính là cái anh muốn nói với em?” Cậu hỏi: “Nửa tháng qua anh chỉ nghĩ ra được thế thôi à?”
“Anh…”
Túc Khiêm nhíu mày, trong đầu nhanh chóng rà lại lời mình vừa nói, nhưng không thể biết được rốt cuộc là câu nào đã khiến Tô Dục Chu tức giận tới như vậy.
Vừa rồi, đúng là suy nghĩ thật trong lòng anh…
Chẳng lẽ cậu không muốn ở bên anh sao?
Tô Dục Chu đợi Túc Khiêm giải thích, nhưng đổi lại chỉ là vẻ mờ mịt không hiểu của người đàn ông.
Cậu không khỏi nhếch môi, nở nụ cười tự giễu và khó chịu.
Hóa ra, gì mà bạn trai, gì mà Túc Khiêm cũng thích mình, tất cả chỉ là mong muốn đơn phương của cậu. Những chuyện Túc Khiêm làm nửa tháng qua chỉ là vì muốn lên giường với cậu…
Tô Dục Chu giơ tay ôm mặt.
Có lẽ là ngay từ đầu, cậu đã sai rồi.
Là chính cậu khăng khăng thích người ta, là cậu tự chọn trở thành công cụ, có kết quả như vậy chẳng phải rất bình thường sao?
Túc Khiêm chỉ muốn làm dịu kì tình nhiệt, còn cậu lại muốn trái tim anh.
Đúng là hai người đã phát triển được thêm một bước, nhưng tình huống này với Tô Dục Chu mà nói có lẽ càng thêm tồi tệ.
“Xin lỗi, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.” Tô Dục Chu hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
“Chuyện hứa với anh, tôi sẽ thực hiện.”
Là cậu yêu cầu Túc Khiêm giữ lại tuyến thể, cũng hứa hẹn sẽ giúp anh giải quyết việc kì tình nhiệt bị hỗn loạn, cậu sẽ không đổi ý, nhưng…
“Còn những chuyện khác, không.”
“Chu Chu, anh…”
“Túc tiên sinh, trước hết có thể mời anh ra khỏi nhà tôi được không? Giờ tôi muốn ở một mình.”
Túc Khiêm bị Tô Dục Chu ngắt lời.
Anh nghe thấy cách cậu gọi anh một lần nữa trở nên xa lạ, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Chu Chu, nếu như anh có làm sai điều gì, em có thể nói với anh.” Túc Khiêm ngồi xuống trước mặt cậu, ngước mắt nhìn chàng trai: “Đừng dùng cách thức như vậy… Đẩy anh ra.”
Tô Dục Chu cắn chặt môi dưới, cậu muốn nói, nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng.
Có lẽ là vì kì tình nhiệt đã qua, cậu không còn chịu ảnh hưởng của hormone, thế nên dù có thích Túc Khiêm đến mức nào, cậu cũng không thể khóc lóc kể lể với anh như trước.
Cậu không thể… Cũng không muốn khiến bản thân trở nên khó coi.
“Anh hãy về trước đi, để tôi một mình bình tĩnh lại.” Tô Dục Chu dùng hết sức lực, thì thầm.
Nhưng trong giọng nói đã nồng đậm mỏi mệt.
Túc Khiêm hoang mang. Anh không biết giờ mình nên làm gì, nhưng anh không muốn đi, anh cảm thấy giữa họ có hiểu nhầm, nhất định phải giải thích cho rõ ràng…
Nhưng Tô Dục Chu không cho anh thời gian làm vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy cửa phòng trọ đóng lại trước mắt mình, cả người Túc Khiêm cứng đờ —
Anh bị Tô Dục Chu đuổi ra.
Rõ ràng chỉ mấy phút trước thôi họ còn thân mật như vậy, trên người anh vẫn còn mặc đồ ở nhà của cậu.
Thế nhưng giờ này phút này, anh bị đuổi ra khỏi cửa.
Túc Khiêm mở to mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Anh chưa từng bị đối xử như vậy — Chưa từng bị một Alpha đuổi ra khỏi cửa, còn là sau khi anh tỏ tình…
Anh cảm thấy lòng mình bị xé thành hai nửa. Một nửa là tự tôn của anh, nửa còn lại là tình yêu, hai bên cùng giằng xé lẫn nhau khiến Túc Khiêm chỉ biết im đứng một chỗ, một câu cũng không nói nên lời.
Tại sao? Tô Dục Chu…
Nếu như em không muốn ở bên anh, vậy tại sao trước đó còn trêu chọc anh như vậy?
Rốt cuộc là vì cái gì mà em muốn như vậy…
Trong phòng.
Tô Dục Chu tựa lưng vào cửa, khẽ cúi đầu, tóc mái rũ xuống tạo thành cái bóng che khuất ánh mắt cậu.
Người con trai lẳng lặng đứng đó, cho đến khi ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân rời đi, cậu mới vươn tay, chán nản lau mắt.
Trên mu bàn tay toàn là nước đọng, sáng lấp lánh.
Chỉ là trở lại trạng thái một mình mà thôi.
Tô Dục Chu cắn chặt môi, trong đầu vô thức hiện lên những kỉ niệm tốt đẹp của hai người, ánh mắt dần nhòe đi. Cậu lại giơ tay, dùng sức dụi sạch nước mắt.
Cậu làm vậy là đúng.
Ngay từ đầu chuyện này đã là một sai lầm, giờ cậu chỉ làm nó trở lại quỹ đạo đúng đắn.
Tô Dục Chu ép bản thân phải nhấc chân, lê bước vào trong phòng.
Ngước mắt lên, lại lơ đãng thấy được cửa sổ trong phòng khách.
Mặt kính được lau đến sáng rõ, ánh nắng vung vãi vào trong, lại không xua đi được mù mịt trong lòng cậu.
Chuyển nhà mới, vốn phải là chuyện vui vẻ.
Mà giờ, nhìn căn phòng này, Tô Dục Chu lại chỉ cảm thấy mỏi mệt và nặng nề.
Cậu trở lại phòng ngủ.
Căn phòng nho nhỏ vẫn còn tràn ngập mùi hạt dẻ.
Bước chân Tô Dục Chu thoáng ngừng lại, cuối cùng vẫn quay người ra ngoài. Cậu vào phòng làm việc, lại vẫn ngửi được mùi hương khiến đôi chân nhũn ra kia.
Cậu cắn răng, chuyển sang phòng bếp.
Đây là chỗ duy nhất hôm nay Túc Khiêm không bước chân vào, sẽ không ngửi được mùi của anh…
Nhưng rồi, cậu nhớ ra, ngập ngừng vươn tay mở tủ, trong đó đặt một chiếc hộp. Trong hộp là miếng bánh hạt dẻ cuối cùng, cậu vẫn luôn nhịn không ăn.
Tô Dục Chu lấy nó ra.
Cậu muốn ném đi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Mở nắp, lấy miếng bánh cuối cùng ra, nhét vào trong miệng, nước mắt không ngừng trào ra theo từng lần nhai nuốt, cậu cũng không buồn lau nữa.
Cậu cần phải xả ra. Nếu không cậu sẽ điên mất.
Cậu cũng không phải là không có ai thương, giờ cậu còn có ba, mẹ, và chị gái…
Bọn họ đều rất yêu thương cậu… Túc Khiêm…
Tô Dục Chu mệt mỏi thở dài.
Cậu đi vào phòng tắm rửa sạch mặt, sau đó ôm gối ra phòng khách, nằm xuống ghế sô pha.
Nhắn cho ba Tô một cái tin rồi tắt máy, sau đó ôm gối đầu nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong đó.
Chỉ là thất tình mà thôi, ngủ một giấc là sẽ ổn…
Tô Dục Chu thầm nghĩ.
Ráng chiều màu cam chiếu vào ô cửa sổ, hắt lên người cậu thiếu niên, khiến cậu trông càng thêm yếu đuối.
Tà dương dần lặn về Tây.
Đêm tối giáng xuống, căn phòng chìm trong một màu đen u ám.
Ngoài phòng lại vang lên tiếng bước chân.
Túc Khiêm nhìn cửa phòng trước mặt, lấy di động ra, rủ mắt nhìn một hồi, cuối cùng vẫn mở danh bạ, bấm vào số của Tô Dục Chu.
“Tút — Tút —“
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Túc Khiêm mím môi, không nói một lời cúp máy, sau đó ngồi phịch xuống trước cửa.
Anh nhớ cái ngày Tô Dục Chu chạy tới nước S tìm anh. Cho đến tận hôm nay, mỗi
lần nhớ lại anh vẫn có thể cảm nhận được sự rung động khi ấy.
Tô Dục Chu…
Không có chuyện cậu không có cảm giác với anh.
Túc Khiêm dùng sức vuốt mặt, mơ hồ đoán được Tô Dục Chu có khúc mắc gì đó…
Anh muốn ngay lập tức hỏi cậu cho rõ ràng, nhưng với trạng thái hiện giờ, có lẽ nên để Tô Dục Chu bình tĩnh lại một chút.
Túc Khiêm tựa lưng vào cửa, ánh trăng vẩy lên người khiến bóng dáng anh có phần cô đơn, nhưng lại toát ra vẻ kiên định.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dục Chu khó chịu mở mắt dưới tác động của đồng hồ sinh học.
Nhìn cảnh tượng lạ lẫm, cậu tròn mắt mất mấy giây.
Cuối cùng ôm gối ngồi dậy, ngồi một lúc mới bò tới phòng tắm rửa mặt.
Trong gương phản chiếu gương mặt của cậu. Mắt sưng húp như bóng đèn, muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tô Dục Chu bĩu môi, đánh răng rửa mặt xong về phòng khách cầm điện thoại.
Mở máy lên, cậu phát hiện có hai tin nhắn mới của ba Tô. Trước khi tắt máy cậu có dặn trước nên bọn họ cũng không lo lắng lắm.
Ngoài tin nhắn chưa đọc còn có…
Cuộc gọi nhỡ của Túc Khiêm.
Gọi lúc mười hai giờ đêm qua, chỉ có một cuộc, chắc là nghe thông báo cậu tắt máy thì không gọi nữa.
Tô Dục Chu nhìn màn hình, ngả người ra ghế sô pha, trong đầu vô thức nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Cậu không nhịn được mà nghĩ…
Túc Khiêm làm tất cả những chuyện đó thật sự chỉ vì muốn ngủ với cậu thôi ư?
Tô Dục Chu nhắm mắt lại, ép bản thân không được nghĩ tới vấn đề làm mình khổ sở kia nữa.
Chàng trai vỗ mặt đứng dậy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, ăn sáng xong cậu còn phải về nhà.
Cậu làm bản thân phải bận rộn.
Không chỉ quét lại sàn nhà, lau từ trong ra ngoài, thậm chí còn lau cả bàn ghế các thứ, sau đó thì vào phòng tắm lấy quần áo bẩn mang đi giặt.
Kết quả cậu nhìn thấy quần áo Túc Khiêm thay ra ngày hôm qua.
Trái tim đột nhiên thắt lại.
Tô Dục Chu mím môi, cuối cùng vẫn đi tới, nhặt trang phục của người kia ra, chuẩn bị mang đi giặt khô rồi gửi qua bưu điện trả lại cho anh.
“Bộp —“
Có thứ gì đó rơi xuống sàn gạch men, nhanh như chớp lăn xuống gầm bồn rửa mặt.
Tô Dục Chu đành phải thả quần áo trong tay xuống, ngồi xổm thò tay vào nhặt.
Cậu cứ tưởng là móc chìa khóa hay gì đó, kết quả nhìn thấy thứ kia rồi lại không khỏi nao nao.
Tô Dục Chu rút tay về, nhìn thứ đó.
Một cái hộp vuông nhỏ, mà bên trong là…
Chiếc nhẫn.
Tô Dục Chu mở nắp, nhìn cái nhẫn kim cương lẳng lặng nằm trong đó, mắt dần trợn to. Đột nhiên choáng váng, trái tim như bị thứ gì nặng nề mãnh mẽ đập vào.
Cậu ngu ngơ ngồi đó một lúc lâu mới run rẩy rút cái nhẫn ra, đeo lên ngón áp úp tay trái của mình.
Vừa khít, không lớn không nhỏ, như thể…
Là chuẩn bị cho cậu.
Trong đầu Tô Dục Chu bỗng hiện lên chi tiết cậu chưa từng để ý ngày hôm qua —
Túc Khiêm nói câu kia xong thì vươn tay sờ túi, anh ấy… Muốn lấy cái này sao?
Tô Dục Chu cuống quít đứng dậy, trở lại phòng khách tìm cuộc gọi nhỡ kia gọi lại.
Nhưng đối phương đã tắt máy.
Tô Dục Chu do dự một hồi, sau đó lập tức xách ba lô lên, vơ hết điện thoại chìa khóa vào.
Cậu cần phải tìm Túc Khiêm, tìm anh hỏi cho rõ ràng!
“Roạt —“
Cậu mở cửa chống trộm, đang định chạy ra ngoài thì lại bắt gặp bóng người đang gà gật cạnh cửa.
Tô Dục Chu không khỏi mở to mắt nhìn.
Người đàn ông vẫn mặc bộ đồ ngủ của cậu, cúi đầu dựa vào cạnh cửa, vóc người cao lớn ấy co ro, tội nghiệp ngủ gật ở đó.
“Túc Khiêm…”
Từ tối qua anh ấy vẫn luôn đợi ở đây?
Suy nghĩ này khiến trái tim Tô Dục Chu run lên, cậu vội vàng ra ngoài, ngồi xuống trước mặt anh.
Mà Túc Khiêm cũng bị động tĩnh mở cửa của cậu đánh thức.
Anh nhìn cậu trai trước mặt, nhìn lo lắng trong đáy mắt cậu, không khỏi hoài nghi mình đang nằm mơ. Túc Khiêm vươn tay, xoa mặt Tô Dục Chu. Xúc cảm mềm mại khiến anh hơi hoảng hốt, hình như là thật…
“Chu Chu?”
Tô Dục Chu nhìn anh, bất đắc dĩ lại đau lòng, đồng thời cũng hơi tức giận.
Cái đồ ngốc này…
Cậu vươn tay ôm lấy mặt anh, cứ thế nghiêng người hôn Túc Khiêm.
Túc Khiêm không khỏi tròn mắt, cuối cùng cũng nhận ra người con trai trước mắt đang hôn anh không phải chỉ là giấc mộng đẹp, nhưng… Tại sao?
Tô Dục Chu đã hiểu ra chưa?
Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu.
Tô Dục Chu nhanh chóng buông Túc Khiêm ra.
Túc Khiêm không hiểu lắm nhìn cậu, nhìn đôi môi kia nhẹ nhàng cong lên, tạo thành một nụ cười dịu dàng.
“Túc Khiêm, em thích anh.”
Cậu trịnh trọng nói, trong mắt đựng đầy ánh sáng, mềm mại là vậy cũng lại sáng chói như thế.
Túc Khiêm cảm giác trái tim mình điên cuồng nhảy lên. Anh nhìn Tô Dục Chu, hơi hé miệng, vươn tay muốn chạm vào cậu, lại thấy mắt người con trai hiện lên một màng hơi nước.
“Đây mới là cách chính xác để thổ lộ.” Cậu nói vậy.
Túc Khiêm ngây người, rồi chợt bừng tỉnh.
Anh nhìn Tô Dục Chu, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn cậu.
Hành lang cũng không mấy sáng sủa, mắt cậu hơi sưng, sắc mặt tiều tụy khiến lòng anh nảy sinh vô vàn tiếc thương.
Mặc dù vẫn còn những thắc mắc chưa được giải đáp, nhưng…
Túc Khiêm nâng mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán người con trai, khẽ nói: “Xin lỗi… Và, anh thích…”
“Anh yêu em, Tô Dục Chu.”
- -----oOo------