“Không phiền không phiền.” Ba Tô đứng dậy, tủm tỉm nói: “Con ngồi nói chuyện với Chu Chu một lát nhé.”
“Phòng cho khách có hơi bừa, để bác vào dọn một chút, nhanh lắm.”
Nghe được là phòng cho khách, trong lòng Túc Khiêm và Tô Dục Chu đồng thời dâng lên sự thất vọng.
Nhưng tất nhiên là Tô Dục Chu không nói gì, dù sao đây cũng là lần đầu Túc Khiêm đến nhà, về tình về lý thì tối không thể ngủ chung với cậu được.
Mà Túc Khiêm thì đã gật đầu cười.
“Vâng, có cần con giúp không ạ?” Anh hỏi.
“Không cần đâu. Hai đứa cứ nói chuyện đi.” Ba Tô xua tay, lúc ra cửa còn vòng lại kéo Tô Lan vẫn đang ngồi trên ghế theo.
“Lan Lan, qua giúp em một tay đi.”
Giọng ông vẫn rất dịu dàng, nhưng lại mang theo một sự cương quyết khó hiểu.
Tô Lan bị kéo đi, không khỏi bĩu môi, nhưng cũng biết là chồng đang tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ được ở riêng. Bà đành phải đứng dậy, sau đó ôm vai chồng, cùng ông rời khỏi phòng khách, đi tới căn phòng cho khách ở cuối hành lang đã lâu không có ai sử dụng.
Mà ở trong phòng khách, Tô Dục Chu cũng không nhàn rỗi.
Hai người kia vừa đi, cậu lập tức kéo tay Túc Khiêm, cùng nhau vào bếp rửa chén. Hôm nay ba Tô nấu rất nhiều món, bát đũa đương nhiên cũng chất như núi, vừa nhìn đã khiến người ta nhức đầu.
Lúc ở biệt thự, Túc Khiêm đã cùng Tô Dục Chu làm khá nhiều việc nhà, lúc này có cậu làm cùng, cũng không đến mức thấy mới lạ.
Trong phòng bếp, hai người một người chà bát đũa, một người tráng, vừa làm vừa nhỏ giọng trò chuyện, tạo cảm giác năm tháng bình yên, vô cùng ấm áp và ngọt ngào.
“Chu Chu.”
Túc Khiêm bỗng gọi cậu.
“Dạ?” Tô Dục Chu trả lời, không ngẩng đầu.
Sau đó cậu nghe thấy Túc Khiêm hỏi: “Em nghĩ liệu bác trai có thích máy rửa bát không?’
Tô Dục Chu không khỏi ngừng tay, nhìn anh: “Anh còn biết cả máy rửa bát cơ à.”
Túc Khiêm: “…”
Được rồi, đúng là trước kia anh không biết. Cơ bản là anh chưa từng vào bếp, việc nhà toàn bộ do người giúp việc phụ trách, sau khi quen Tô Dục Chu thì anh mới hiểu thêm về những chuyện trước nay chưa từng để ý.
Ví dụ sản phẩm công nghệ cao như máy rửa bát.
“Có máy rửa bát, ba em sẽ đỡ mệt hơn.” Túc Khiêm nói.
Với quan sát của anh, việc nhà đều do ba Tô làm, đây cũng là sự phân công rất bình thường của gia đình AO —
A đối ngoại, O đối nội.
Vốn Túc Khiêm cho là làm việc nhà rất nhẹ nhàng, nhưng giờ quan điểm đã thay đổi, những công việc tưởng như vụn vặt này, làm toàn bộ sẽ thấy rất mệt mỏi. Nếu có thể ỷ vào công nghệ cao để cuộc sống trở nên dễ dàng hơn thì tại sao không làm?
Nhưng Tô Dục Chu lại chú ý tới cái khác.
“Anh không thấy gọi vậy có hơi lạnh nhạt à?” Cậu trai bĩu môi, vươn tay đặt bát đĩa đã rửa sạch vào tủ sát trùng.
Túc Khiêm sửng sốt, cách gọi? Ý cậu là “ba em”?
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy anh nên gọi như thế nào thì được?”
Tô Dục Chu liếc Túc Khiêm, không có nói thẳng mà chỉ bảo: “Anh tự nghĩ đi.”
Túc Khiêm: “…”
Thôi được rồi, tự nghĩ thì tự nghĩ.
“Thế máy rửa bát thì sao?” Túc tiên sinh tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Cái quan trọng nhất của việc tặng quà là món quà phải vừa ý đối phương. Anh muốn sống hòa thuận với người nhà Tô Dục Chu thì phải kiếm thêm độ thiện cảm, đương nhiên cần thăm dò trước sở thích của gia đình cậu.
“Ba em cảm thấy máy rửa bát rửa không sạch.” Tô Dục Chu nhún vai: “Robot quét nhà thì được.”
Mắt Túc Khiêm hơi sáng lên, lại nghe Tô Dục Chu nói: “Nhưng nhà em có rồi.”
“…”
Túc Khiêm suy tư một hồi: “Máy rửa bát rửa cũng sạch mà.”
Anh nhớ người giúp việc từng nói, máy rửa bát vẫn có thể đạt được tiêu chuẩn sạch sẽ, mà cách dùng còn đơn giản thuận tiện.
Tô Dục Chu cầm khăn lau tay, sau đó vỗ vai anh: “Nếu anh có thể thuyết phục ba em thì tặng, nếu không thì nó cũng sẽ chỉ nằm trong kho tích bụi thôi.”
Túc Khiêm nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu suy nghĩ xem nên nói thế nào để ba Tô chịu dùng máy rửa bát.
Thật ra biện pháp tốt nhất là để ông thử một lần, thí nghiệm xem sao.
Lúc bọn họ ra khỏi bếp, ba Tô và Tô Lan đã thu dọn xong phòng cho Túc Khiêm.
Tô Lan xách một túi rác ra ngoài, mà ba Tô thì kéo Túc Khiêm lại: “Tiểu Khiêm, con vào phòng xem thử đi, có cần gì nữa thì cứ nói với bác.”
“Bàn chải đánh răng kem đánh răng khăn mặt đều để trên giường ấy, tất cả đều là đồ mới. À đúng rồi, còn dép lê nữa.”
Ông lại chạy ra tủ giày lấy một đôi mới.
“Cái này để lát nữa con dùng trong phòng tắm.”
Ba Tô nhét đôi dép lê vào trong tay Túc Khiêm, còn không quên dặn dò: “Cơ thể Omega đều tương đối yếu, con đừng có bắt chước Chu Chu đi chân trần trong nhà tắm, sàn gạch rất lạnh.”
Sau đó ba Tô lại tiến tới bên tai Túc Khiêm, thì thầm: “Bác để tinh dầu hoa hồng trong phòng tắm đấy, lát nữa nếu muốn ngâm mình thì có thể nhỏ mấy giọt.”
“Bôi tinh dầu lên da cũng được, giúp trắng da làm da mềm mại hơn. Sữa rửa mặt với kem dưỡng tinh chất bác cũng để trong phòng rồi đấy, con thấy cái nào phù hợp thì cứ dùng.”
Có thể thấy được ba Tô đúng là một O tinh xảo.
Túc Khiêm nghe ông dặn dò, cảm thấy là lạ.
Rất lâu rồi không có ai che chở anh giống như một Omega bình thường, dù là Tô Dục Chu cũng chưa từng coi anh như O mảnh mai, đương nhiên Túc Khiêm cũng không hi vọng mình trong mắt cậu như vậy.
Chỉ là đối mặt với ba Tô, với một người cha hiền dịu thế này, Túc Khiêm thật sự rất khó nói lời từ chối. Nhìn
ba Tô, anh không nhịn được mà nhớ đến người mẹ đã qua đời của mình. Bà cũng là một Omega, nếu như bà còn sống, có lẽ cũng sẽ xinh đẹp dịu dàng như ba Tô nhỉ?
Ánh mắt Túc Khiêm trở nên mềm mại hơn, anh khẽ gật đầu: “Con biết rồi, thưa ba.”
Túc Khiêm vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ.
Thế mà anh lại gọi bác trai là “ba”?
Túc Khiêm có hơi xấu hổ, anh chắc chắn mình bị lời vừa rồi của Tô Dục Chu ảnh hưởng nên mới có thể gọi ông như vậy.
Đang định giải thích, ba Tô đã nở nụ cười.
Ông cũng không đưa ra bất cứ đánh giá nào với xưng hô theo bản năng của anh, chỉ dặn: “Con đi tắm trước đi, giờ cũng không sớm nữa.”
Túc Khiêm mím môi, không nói thêm gì nữa, nghe lời đi vào phòng cho khách.
Dù sao thì chắc chắn về sau cũng phải đổi cách gọi, anh nghĩ vậy, Tô Dục Chu đã nhận nhẫn của anh, việc kết hôn là chuyện sớm muộn, thế nên cũng không có gì phải xấu hổ hết.
Túc Khiêm đi vào phòng cho khách.
Căn phòng này không lớn, so với phòng ngủ ở phòng trọ Tô Dục Chu thuê còn nhỏ hơn một chút, lại được ba Tô bố trí vô cùng ấm áp, sạch sẽ và vô cùng thoải mái.
Trên giường đã đặt tất cả đồ dùng hàng ngày. Ngoài mấy thứ như bàn chải kem đánh răng ra còn có một bộ áo ngủ. Túc Khiêm cầm lên xem, áo ngủ mới, anh thử ướm, số đo cũng coi như là vừa.
“Cái này là hồi trước bác mua cho Lan Lan, bị lớn một cỡ nên trước giờ cất tủ không dùng, chắc con sẽ mặc vừa đấy.” Ba Tô đứng ở cửa nói tiếp: “Con thử mặc xem sao, nếu như không vừa thì để bác đi lục xem quần áo của Chu Chu.”
Sau khi Túc Khiêm nói lời cảm ơn, ba Tô tươi cười rời đi.
Ông vừa đi chưa được bao lâu, trước cửa lại nhô ra một cái đầu. Tô Dục Chu thò đầu ngó nghiêng một hồi, phát hiện trong phòng không có ai thì mới dám vào, ôm lấy Túc Khiêm từ đằng sau.
“Anh Túc.”
Cậu đặt cằm lên vai anh, quyến luyến dụi dụi.
Túc Khiêm đứng im, kéo tay Tô Dục Chu xoay người lại ôm cậu, cúi xuống hôn lên trán cậu một cái.
“Tối nay em ngủ ở đâu?” Anh hỏi.
“Phòng em, ở trên tầng hai.” Tô Dục Chu buồn bã nói.
Túc Khiêm không khỏi bật cười.
“Anh lớn hơn em chín tuổi.” Anh khẽ ngắt mũi chàng trai: “Lần đầu tới nhà em, vẫn nên phải ra dáng một chút.”
“Yên tâm đi, anh có thể ngủ một mình.”
Tô Dục Chu gật đầu, hôn một cái lên môi Túc Khiêm rồi mới lưu luyến không nỡ rời nói: “Vậy em đi tắm đây, anh cũng tắm rửa rồi ngủ sớm nhé.”
“Ừ.”
Túc Khiêm xoa đầu cậu, đưa cậu ra khỏi phòng, lại nhìn Tô Dục Chu trèo lên cầu thang rồi mới quay người, đóng cửa lại, sau đó cầm đống đồ trên giường vào phòng tắm.
Trong căn nhà nhỏ của gia đình họ Tô, mọi bóng đèn đều đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn từ ba căn phòng ngủ. Có tiếng nước chảy và tiếng chuyện trò, khiến căn nhà vốn có hơi vắng vẻ trở nên sống động hơn hẳn.
Dần dà, những tiếng động ấy chìm xuống, ánh đèn cũng theo đó mà biến mất, vạn vật chìm trong bóng đêm tĩnh lặng, bình yên an lành.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ cuối hành lang tầng hai chiếu lên sàn nhà lát gạch men sáng rõ, còn phản quang lên mặt tường, khiến đoạn hành lang tràn ngập ánh sáng.
“Két—“
Căn phòng cạnh cửa sổ vốn đang đóng kín, bỗng nhẹ nhàng hé ra một cái khe, sau đó, bóng dáng lén lút của ai đó chui ra ngoài.
Tô Dục Chu nhón chân, như ăn trộm, cẩn thận từng li từng tí đi qua trước cửa phòng ngủ chính —
Cuối cùng cậu vẫn không kìm được nhớ nhung, lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy. Nghĩ tới nghĩ lui, giãy giụa một hồi, cuối cùng quyết định chuồn ra ngoài, tới phòng Túc Khiêm tìm anh.
Dù sao thì chỉ cần về phòng trước khi ba mẹ dậy là được.
Nửa tháng huấn luyện quân sự đã tạo thành đồng hồ sinh học cho cậu, Tô Dục Chu tin chắc mình có thể dậy trước ba mẹ, làm như thể không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì cậu và Túc Khiêm tách ra lâu như vậy, hôm nay lại mới thổ lộ tình cảm, Túc Khiêm thậm chí còn cầu hôn cậu…
Như thế thì sao cậu nỡ chia phòng ngủ với anh đây.
Dù không làm gì, chỉ nói chuyện rồi ôm nhau ngủ cũng được mà.
Kết quả…
Mới rón rén tới đầu cầu thang, cậu đã thấy một bóng người đứng đó chờ mình.
Tô Dục Chu cứng đờ, ngập ngừng mở miệng:
“Mẹ…”
Tô Lan đang tựa vào lan can, ôm tay nhìn cậu, không khỏi lắc đầu: “Tôi biết ngay là sẽ thế này mà.”
Trong âm thanh khe khẽ dường như tràn đầy thất vọng.
Tô Dục Chu xấu hổ cúi đầu.
Cậu đang định giải thích, lại thấy Tô Lan đi tới cạnh mình, tiện tay nhét thứ gì đó vào trong ngực áo cậu.
Tô Dục Chu giật mình, cái gì vậy?
Cậu nương theo ánh trăng cúi xuống nhìn, phát hiện đó là một hộp… Bao.
- -----oOo------