Phùng Thạch Đông bây giờ đã bị tâm thần rồi, gả Long Linh Linh cho gã khác nào đẩy cô ta vào hố lửa?
“Làm sao? Không đồng ý? Các người đừng quên, nếu không phải tại con gái của các người thì con trai tôi đã không phải vào viện tâm thần!”, Phùng Củng cười lạnh.
Trần Song nghe vậy không biết nói sao: “Chuyện này…”.
Long Linh Linh dù sao cũng là con gái ông ta, kể cả có trọng nam khinh nữ thì cũng không đến nỗi hại đời con gái mình! Hơn nữa, Long Linh Linh rất ưu tú, xinh đẹp, lại kiếm được rất nhiều tiền.
Nói không chừng cô ta còn có cơ hội gả cho nhà giàu. Điều này còn tốt hơn gả cho một tên tâm thần gấp vạn lần.
Phùng Củng hừ lạnh, nhìn Trần Tiểu Thiên đang đứng một bên nói: “Con gái ông lấy con trai tôi cũng không lỗ. Hơn nữa nhà chúng tôi còn có thể cho con trai ông một tương lai xán lạn. Cuộc làm ăn này ông còn không tính toán được rõ ràng ư?”
Trần Tiểu Thiên nghe đến tên mình, mắt lập tức sáng lên: “Bố, bố đồng ý với ông ta đi!”
Đổng Vân thấy vậy thì nghẹn lời, cuối cùng im lặng không nói.
Trần Song cũng sững ra, nhưng nghĩ đến tương lai của Trần Tiểu Thiên lại cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với ông, để con gái tôi lấy con trai ông. Đã nói rồi đấy, tiền nợ xóa sạch toàn bộ”.
“Sớm nói như vậy thì không phải xong rồi sao?”, Phùng Củng vui mừng cười.
“Vậy, công việc của Tiểu Thiên…”.
“Yên tâm, không vấn đề gì. Chỉ cần ông ký vào thỏa thuận, chuyện gì cũng dễ nói”.
“Thỏa thuận gì?”, Trần Song và Đổng Vân đều ngây ra.
Phùng Củng cười nhạt: “Đương nhiên là thỏa thuận liên quan đến việc gả con gái ông cho con trai tôi!”
“Tôi chỉ có một thằng con trai, không chịu nổi việc bị con gái các người xoay vòng vòng. Vì thế nhất định phải ký thỏa thuận, cũng cho hai bên một cái bảo đảm, ông nói phải không?”
Trần Song nghĩ nghĩ rồi gật đầu, bảo người lấy giấy bút đến.
Phùng Củng nói: “Ông viết: cả nhà Trần Song tự nguyện gả con gái cho Phùng Thạch Đông – con trai Phùng Củng. Từ đó xóa bỏ 10 triệu mà nhà họ Trần nợ nhà họ Phùng”.
“10 triệu?”, Trần Song giật mình: “Không, tôi chỉ còn nợ 5 triệu”.
Phùng Củng vung tay: “Đừng nói có hay không có cái gì, 5 triệu hay 10 triệu cũng không khác gì nhau. Dù sao con gái các người lấy con trai tôi thì cũng xóa sạch, ông nói đúng không?”
Trần Song ngây ra, nghĩ dù sao đến lúc đó số nợ cũng về không, viết bao nhiêu cũng thế. Ông ta lập tức gật đầu: “Tôi viết”.
“Không được viết!”
Một người xông ra từ trong đám người, là Bạch Diệc Phi.
Trần Tiểu Thiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì tức giận: “Bạch Diệc Phi, sao lại là mày? Mày đến đây làm gì?”
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn sang.
Trong đám người, Long Linh Linh trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhìn Trần Song không hề do dự mà bán mình đi khiến cô ta tuyệt vọng. Nhưng hành động của Bạch Diệc Phi lại lần nữa nhóm lên hi vọng trong cô ta.
Những người khác cũng quay qua, không biết Bạch Diệc Phi là ai.
“Cậu là ai?”, Phùng Củng đánh giá anh.
Bạch Diệc Phi không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói với Trần Song: “Bác trai, bản thỏa thuận này không được viết, nếu viết thì thành ra các người nợ nhà ông ta 10 triệu”.
“Ý gì?”, Trần Song hỏi.
Trần Tiểu Thiên tức giận: “Liên quan gì đến mày? Mẹ mày đến làm gì? Đây là chuyện nhà chúng tao, mày cút!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Tôi đến ngăn bố cậu làm chuyện ngu ngốc”.
“Mẹ mày nói cái gì?”, Trần Tiểu Thiên vô cùng điên tiết.
Bạch Diệc Phi không quan tâm, bình thản nói: “Xã hội hiện đại bây giờ chuyện hôn nhân của Long Linh Linh phải nên do cô ấy tự quyết định, chứ không phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thỏa thuận này vốn đã không có giá trị rồi”.
“Mà cô ấy không đồng ý cuộc hôn nhân này, đến cuối cùng tờ giấy này sẽ trở thành tờ giấy ghi nợ 10 triệu”.
Nghe vậy cả Trần Song và Đổng Vân đều kinh hãi.
Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự viết như vậy, Long Linh Linh cũng không đồng ý, như vậy bọn họ chẳng phải từ nợ 5 triệu thành nợ 10 triệu ư?
“Mày nói linh tinh!”, Trần Tiểu Thiên đẩy Bạch Diệc Phi: “Con mẹ nó đều tại mày nếu không chị tao và anh rể đã sớm kết hôn rồi, lại còn dám đến nói vớ vẩn?”
Phùng Củng không biết Bạch Diệc Phi là ai, vừa rồi còn bị Bạch Diệc Phi ngó lơ. Bây giờ ông ta nghe thấy lời của Trần Tiểu Thiên thì nói: “Cậu ta là ai? Liên quan gì đến chuyện kết hôn của chị cậu?”
Trần Tiểu Thiên lạnh lùng trừng Bạch Diệc Phi: “Chú Phùng, đều tại tên Bạch Diệc Phi này phá hoại tình cảm giữa chị cháu và anh rể, mới khiến chị cháu hủy hôn”.
“Nếu không phải tại hắn, anh