Bạch Diệc Phi sầm mặt lại, phẫn nộ quát lớn: “Một người đàn ông, còn là cao thủ trong cảnh giới võ thần, vậy mà đi ra tay với một người phụ nữ không biết võ công”.
“Không những thế, người phụ nữ này còn là người phụ nữ của tôi.
Cô ấy bị ức hiếp, các người bảo làm sao tôi bình tĩnh được?”
Tất cả mọi người đều câm nín.
Bạch Diệc Phi xoay người lại, nói: “Không có gì có thể bình tĩnh được”, nói xong anh đi về phía xe của mình.
Mọi người đều định cản lại nhưng tốc độ của Bạch Diệc Phi quá nhanh, thoắt cái đã chui vào xe rồi khởi động xe phóng vụt đi.
Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân, nói: “Anh Trương! Điều tra giúp tôi xe của nhà họ Vương đi về hướng nào rồi?”
….
Đồng thời lúc này, trên đường quốc lộ khác, xe hoa của nhà họ Vương đột nhiên dừng lại.
Xe đi trên cùng có Vương Thạch Khánh, người đàn ông trung niên và chú Dương.
Người đàn ông trung niên luôn ôm chặt cổ của chú Dương, tay ông ta dính đầy máu của chú Dương.
Nhưng lúc này, ông ta chậm rãi hạ tay xuống.
Ông ta nói: “Chú Dương… Chết rồi”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Thạch Khánh sầm lại.
Người đàn ông trung niên kia cũng bất lực hạ tay xuống, máu trên tay vẫn chảy xuống đệm xe.
Những người ở xe phía sau đều xuống hết.
Họ vây chặt lấy chiếc xe này, ai nấy đều cúi đầu, vẻ mặt bi thương.
“Chú Dương!”, Vương Gia Tuấn ngồi ở xe thứ hai.
Sau khi hắn xuống xe thì bổ nhào lên cửa xe, vừa khóc vừa gào thét.
Trong giây phút này, trên mặt ai nấy đều bao trùm bởi vẻ bi thương.
Vương Thạch Khánh nghiêm nghị, nói: “Chú Dương vất vả cả đời vì nhà họ Vương, rất nhiều thế hệ đã được chú Dương chăm sóc”.
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy vậy thì không khỏi nghẹn ngào.
Tiếp đó, Vương Thạch Khánh lạnh lùng nói: “Tất cả những kẻ đến gây rối ngày hôm nay, điều tra hết cho tôi.
Tôi sẽ bắt chúng đền mạng”.
Ông ta vừa nói xong thì Vương Gia Tuấn đang bò nhoài ở trên cửa xe, lúc này đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía chiếc xe có Long Linh Linh ở đó, sau đó lôi cô ta ra.
“Bốp!”
“Đều tại cô! Vì cô mà chú Dương phải chết”, vừa nói, hắn vừa đấm đá vào người Long Linh Linh.
Long Linh Linh ngồi sụp trên đất, bị Vương Gia Tuấn vừa đấm vừa đá, cô ta không thể phản kháng lại được.
Nhưng kể cả là đau đến nỗi như sắp suy sụp thì cô ta cũng không than vãn.
Rõ ràng, Vương Gia Tuấn cũng chẳng yêu thương gì Long Linh Linh.
Cô ta chỉ là công cụ của hắn mà thôi.
Chỉ cần đạt được mục đích kia thì cô ta cũng chỉ là ‘đồ chơi’ của hắn.
Chú Dương chết rồi, hắn đổ hết lỗi lầm lên người Long Linh Linh.
Nếu như tối hôm đó hắn chiếm được Long Linh Linh thì hôm nay cũng không đến nỗi như này.
Vương Thạch Khánh lạnh lùng nhìn sang bên cạnh rồi dặn dò thuộc hạ: “Đừng để cậu chủ đánh chết người”.
Thuộc hạ vội chạy đến trước mặt Vương Gia Tuấn rồi nói lại lời của Vương Thạch Khánh.
Lúc này Vương Gia Tuấn mới dừng tay.
Sau đó, Vương Thạch Khánh lại nói: “Bây giờ