Cùng lúc đó, Tử Y cũng phi thân tới, bà ta vung tay làm vỡ nát những hòn đá ngầm, tiếp đó tung ra một chưởng vỗ về phía Nguyệt.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Liên tiếp vài tiếng nổ tung, một luồng năng lượng khổng lồ bắn về phía Nguyệt cùng Vũ Mạt.
Nguyệt ôm chầm lấy Vũ Mạt giống như còn định lùi lại, nhưng Vũ Mạt lại hét lên: “Để tôi lên!”
Vũ Mạt trừng mắt nhìn Nguyệt, đề khí nhảy lên phía trước, trực tiếp giẫm lên sức mạnh vô hình do Tử Y đánh tới.
"Bùm!"
Sau một tiếng động lớn, cả hai cùng nhau bay ra ngoài.
Nguyệt thấy vậy đang muốn tiếp lấy Vũ Mạt thì bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm phía sau lưng, quay người liền thấy Tân Thu vậy mà đã đứng phía sau ông ta.
“Sư đệ”.
“Tôi đã thành công đạt tới cảnh giới cấp siêu thần”.
...!
Trên một con thuyền khác Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc vẫn đang chờ thời cơ hành động, không chỉ bởi vì cuộc chiến cấp bậc cao này bọn họ không thể chen tay vào, mà còn vì bọn họ bị trận chiến này chấn động tâm can.
Cả hai người họ đều là đồ đệ của Tân Thu, tất nhiên biết được kế hoạch của ông ta, chính vì vậy bọn họ mới có ý muốn giết chết Tân Thu.
Hiện tại chứng kiến cuộc chiến giữa bọn họ mới phát hiện ra rằng với thực lực cảnh giới võ thần trung cấp của mình, trước mặt những vị tiền bối này căn bản không hứng được một cái phất tay.
Cát Tắc do dự rồi: “Tiếp tục hay là..."
“Tiếp tục!", Lương Minh Nguyệt cũng phân vân, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng quyết định đánh một canh bạc.
Cát Tắc nhìn cảnh quay trong video, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Lương Minh Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta đã không có đường lui nữa rồi”.
...!
Đã ra khơi xa bờ, trên chiếc thuyền giữa biển lớn nơi xa, đứng rất nhiều người.
Họ nhìn những hòn đảo đá ngầm nơi xa đã bốc lên khói bụi, tất cả đều vô cùng kinh hãi.
Mà thời gian Bạch Diệc Phi tỉnh dậy ở trong cabin sớm hơn ước tính của Nguyệt.
Vừa tỉnh dậy liền thấy Lý Tuyết cùng Lưu Hiểu Anh đang lau thân thể cho mình.
Lý Tuyết vừa hay ngẩng đầu, cùng Bạch Diệc Phi bốn mắt nhìn nhau, liền sững sờ tại chỗ.
“Sao thế?”, Lưu Hiểu Anh thấy Lý Tuyết không nhúc nhích, không nhịn được mà hỏi một câu, đồng thời theo đó nhìn sang.
Kết quả là cô cũng đụng phải ánh mắt của Bạch Diệc Phi.
Hai người cùng một lúc bổ nhào vào trong ngực Bạch Diệc Phi, thấp giọng thút thít.
Lần này là vui mừng tới bật khóc.
“Anh tỉnh rồi, quá tốt rồi…”
"Thực sự không sao nữa rồi..."
Nguyệt nói rằng chỉ cần Bạch Diệc Phi vượt qua đêm nay thì sẽ không có chuyện gì nữa, vì vậy bọn họ kích động không thôi khi thấy Bạch Diệc Phi tỉnh lại.
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới này có lẽ là tìm lại được người mà bạn quan tâm nhất tưởng như đã đánh mất.
Trần Hạo đang canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong cũng không dằn được mà tông cửa xông vào, thấy Bạch Diệc Phi tỉnh lại cũng rất hưng phấn: “Đại ca, anh tỉnh rồi!”
Bạch Diệc Phi cười với anh ta, sau đó liền ngồi dậy.
Lúc này anh mới phát giác có điều không ổn: “Những người khác đâu? Ông tổ đâu?”
Lý Tuyết cùng Lưu Hiểu Anh vẫn luôn canh giữ bên người Bạch Diệc Phi nên không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Nhưng Trần Hạo biết, do đó khỉ Bạch Diệc Phi hỏi, ánh mắt liền đảo loạn xung quanh, chột dạ trả lời: “Đại ca, anh vừa tỉnh vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm, cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được”.
Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn dáng vẻ này của Trần Hạo liền hiểu ra, hơn nữa anh cũng cảm giác được thuyền đang chuyển động, chứng tỏ lúc này bọn họ đã rời khỏi bờ biển.
Vì để chứng thực suy nghĩ của mình, Bạch Diệc Phi liền xuống giường trực tiếp mở rèm cửa, ánh trăng mờ ảo tràn vào phòng.
Anh nhìn bầu trời đầy sao, ở phía bên phải còn treo một vầng trăng khuyết.
Bạch Diệc Phi lập tức vui mừng, trời đã về đêm!
Cuối cùng thì anh cũng có thể nhìn thấy màn đêm rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới một trận tiếng ngâm rất nhỏ rất nhỏ.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi lập tức chìm xuống.
Trần Hạo thấy vậy thì vội vàng khuyên nhủ: “Đại ca…”
Tuy nhiên Bạch Diệc Phi trực tiếp