Ông cụ lưng gù nhanh chóng xông về phía Kỳ Kỳ.
"Ầm!"
Dưới mặt biển bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Từng con sóng lớn đang cuồn cuộn vỗ vào bờ, ngay cả những con tàu đang neo cạnh bờ cũng bị sóng nâng lên một độ cao nhất định.
Đồng thời, chúng lắc lư sang hai bên như thể mở ra một con đường.
Ngay thời điểm bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì có một cái bóng đen vụt qua trước mắt bọn họ.
Mà ông cụ lưng gù kia chỉ thấy trước mắt mình chợt lóe lên rồi cả người ông ta lập tức bị ném lên không trung, ông ta ngơ ngẩn nhìn bản thân đang dần bay lên cao, thậm chí có thể nhìn thấy hơn phân nửa đảo san hô.
Đến tận lúc này ông ta mới ý thức được mình đang bị người ta ném lên trời.
Có điều, ông ta vừa định bày ra biểu cảm hoảng sợ thì trên mặt đất lại vang lên thêm một tiếng nổ lớn, giữa lúc đá ngầm bay tứ tung thì có một cái bóng đen vụt bay lên cao.
Ông cụ lưng gù liền hết hồn vội vàng phản công.
Tuy nhiên, bàn tay ông ta rõ là sắp đánh trúng đầu người nọ, thì người nọ như biến thành một làn khói mà tản ra tứ phía.
Ông cụ lưng gù kinh hoàng trợn to hai mắt.
Trong khoảnh khắc kế tiếp, ông ta chợt nhận ra sau lưng mình có người.
Đây là độ cao hơn 10 mét đấy, cho dù là người hùng mạnh ở cảnh giới võ thần như Nguyệt và Tân Thu cũng không thể bay cao đến vậy đâu?
Chưa đợi đến khi ông ta nghĩ được nhiều thì cổ của ông ta đã bị người nọ bóp chặt từ sau lưng.
"Đùng!"
Từ trên trời, ông cụ lưng gù lao thẳng xuống cắm đầu vào đá ngầm.
Va chạm vừa rồi làm đá ngầm bay tứ tung, mà người vừa bóp cổ ông ta khi nãy lại một lần nữa tan thành làn khói.
...!
Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ trong chớp mắt và cũng rất đột ngột.
Tất cả những người có mặt tại đây bao gồm cả Nguyệt và Tân Thu cũng không kịp phản ứng.
Vẻ mặt đám người Tử Y lại tràn đây hoảng sợ.
Đây chính là thực lực của cảnh giới siêu thần!
Bọn họ khó mà tin nổi, ngoại trừ Nguyệt và Tân Thu ra thì vẫn còn người thuộc cảnh giới siêu thần sao!
Khi làn khói mù dần tan, có một bóng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện.
Người nọ để lộ ra một khuôn mặt trẻ trung mà bọn họ rất quen thuộc.
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy rõ mặt mũi của người nọ bèn khiếp đảm không thôi, theo bản năng mà đánh một cái rùng mình.
Hai mắt Nguyệt trợn to vì bất ngờ rồi lại chợt thở dài nói: "Cậu muốn phung phí một nửa phần công lực của tôi sao?"
Không sai, người vừa đến chính là Bạch Diệc Phi.
Đương nhiên Bạch Diệc Phi cũng hiểu ý của Nguyệt.
Nguyệt đã dùng một nửa phần công lực của mình để giúp anh sống sót, đồng thời cũng đã giúp anh đả thông kinh mạch toàn thân, giúp anh giảm bớt phải đi đường vòng khá nhiều.
Vì thế, vừa tỉnh lại Bạch Diệc Phi đã tiến vào cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi cũng chỉ vừa hoàn thành được một nửa đoạn đường, nhưng nửa phần công lực kia vừa vào cơ thể đã giúp anh tiến vào trước thời hạn.
Nói cách khác, anh thật sự đã sống sót và lãng phí nửa phần công lực kia, anh cũng không tiến vào cảnh giới võ thần, mà nếu muốn tiến vào được chỉ còn có cách là phải dựa vào chính mình tự tìm tòi ra con đường đột phá mà thôi.
Dù sao muốn đột phá cửa ải để tiến vào cảnh giới võ thần đều rất khó khăn, mà hầu hết người khác có cố cả đời cũng không thể nào làm được.
Đây cũng là nguyên do người đạt được cảnh giới võ thần rất thưa thớt.
Nói như vậy, hiện tại trong người Bạch Diệc Phi có một nửa công lực của Nguyệt, nên sức mạnh của anh tạm thời ở cảnh giới siêu thần,