Cùng với đó, ông cụ Lý đứng phía sau cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đó, Tuyết Nhi à, vừa rồi là ông không đúng, nói hơi nặng lời, cháu đừng để tâm đến nhé”.
Lý Tuyết ngập ngừng, thái độ của ông cụ Lý khiến cho cô có cảm giác được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, bất giác quay sang nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đã nói gì với ông cụ Lý? Thái độ trước sau thay đổi hơi bị nhanh phải không?
“Không sao đâu, ông nội”, Lý Tuyết mỉm cười đáp.
Bạch Diệc Phi vỗ nhẹ bàn tay Lý Tuyết, ánh mắt lóe lên suy tính, sau đó nói với ông cụ Lý: "Cho cháu mượn phòng họp của ông được không?"
"Tất nhiên là được".
Ông cụ Lý đứng tránh qua một bên nhường đường cho Bạch Diệc Phi, thấy vậy càng làm cho Lý Tuyết khó hiểu, sao cô cứ cảm thấy hôm nay ông cụ Lý hạ thấp mình như thế? Cho dù là bị Hầu Tước mua lại rồi thì cũng không đến mức như vậy chứ?
Khi đi đến cửa phòng họp, ông cụ Lý đẩy cửa ra, đồng thời để Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết bước vào trước.
Người của Lý Thị trong phòng họp nhìn thấy là Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết thì sắc mặt đều trở nên không tốt.
Nhất là Lý Phàm.
"Các người làm gì ở đây? Cút ngay! Đây không phải là nơi mà các người nên đến!", Lý Phàm gào lên.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng liếc Lý Phàm một cái, cười lạnh nói: "Bảo tôi cút đi? Anh cũng có cái quyền ấy à?"
“Hừ!”, Lý Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo nhìn thẳng Bạch Diệc Phi: “Nói cho mày hay, tao bây giờ chính là Chủ tịch của Lý Thị, đây là phòng họp của Lý Thị, tao bảo mày cút thì mày buộc phải cút khỏi chỗ này cho tao!”
“Chủ tịch của Lý Thị là ngon à?”, Bạch Diệc Phi nhìn gã bằng nửa con mắt nói.
Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ kiếp, dù thế nào thì cũng tốt hơn mày! Ngay bây giờ, chúng mày cút hết ra ngoài cho tao!”
Vì cái thái độ này, Bạch Diệc Phi không thèm để ý tới Lý Phàm nữa, mà bước thẳng tới vị trí chính giữa, hờ hững nói: "Sau đây tôi sẽ thông báo một vài việc, nói xong tôi sẽ đi, không làm mất thời gian của mọi người”.
Mọi người nghe vậy đều thấy khó hiểu, Bạch Diệc Phi đến để thông báo chuyện gì? Tình huống này là sao đây?
Lý Phàm nổi điên: "Bạch Diệc Phi! Tao bảo mày cút đi cơ mà? Mày không nghe thấy à?"
"Bảo vệ đâu? Bảo vệ đi đâu cả rồi? Mau tống cổ tên này ra ngoài cho tôi!”
Bạch Diệc Phi vẫn không để ý tới Lý Phàm, mà tiếp tục thờ ơ nói: "Mới vừa rồi, Hầu Tước đã hoàn thành thủ tục mua lại Lý Thị".
"Bây giờ, thay mặt cho Hầu Tước, tôi thông báo đến các vị hai thay đổi trong bổ nhiệm nhân sự".
Gì?
Bổ nhiệm nhân sự?
Nhưng tại sao lại là Bạch Diệc Phi đến thông báo?
Thấy vậy, trong lòng Lý Phàm bỗng có dự cảm không lành, lập tức nói: "Mày đang nói bậy nói bạ gì đó? Một tên giám đốc quèn như mày thì có tư cách gì thay mặt Hầu Tước quyết định bổ nhiệm nhân sự cho Lý Thị.
Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, quay sang nhìn Lý Phàm cười lạnh, sau đó nói tiếp: "Bây giờ, tôi tuyên bố Lý Tuyết sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch của tập đoàn Lý Thị".
Gì cơ?
Lý Tuyết sẽ là chủ tịch của Lý Thị?
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
"Sao có thể là Lý Tuyết?"
"Bố của Lý Tuyết không phải là...".
"Tại sao lại là Lý Tuyết?"
"..."
Mọi người anh một câu tôi một câu, xôn xao không dứt bởi bọn họ đều cảm thấy khó hiểu với quyết định này, Lý Thị của ngày hôm nay không phải đều là do bố của Lý Tuyết gây ra hay sao?
Đến Lý Tuyết cũng ngây ra chẳng hiểu gì.
Lại nhìn Bạch Diệc Phi vẫn đứng ở đó, anh hình như cũng không có ý định giải thích lí do mà chỉ đơn giản là đứng đó để tuyên bố mà thôi.
"Về phần Lý Phàm, sẽ đảm nhận một vị trí mới được lập ra, giám đốc quản lý nhà vệ sinh".
Khoảnh khắc khi anh dứt lời, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Sau đó cũng không biết là ai không nhịn được mà “Phì” một tiếng bật cười, tiếp đến mọi người giống như ăn nhầm phải thuốc cười, trong phòng họp bỗng vang vọng những tràng cười không dứt.
Nghe mọi người cười ầm ĩ, khuôn mặt Lý Phàm nhăn nhó vặn vẹo: “Bạch Diệc Phi! Con mẹ mày nói cái gì? Mày bảo tao đi làm giám đốc quản lý nhà vệ sinh? Mẹ kiếp mày dám sỉ nhục tao à?”
"Còn Lý Tuyết, tại sao cô ta được làm chủ tịch của Lý Thị? Ở đây có ai mà không biết,