Nhận được tin tức, Liễu Tiêu Dao lập tức đi tìm Liễu Long.
“Bạch Diệc Phi đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi”.
Liễu Long ngạc nhiên: “Sao lại vào đó?”
“Bố, chuyện này không phải vừa đúng ý chúng ta sao?”, Liễu Tiêu Dao cong khóe môi: “Kế hoạch tiếp theo sẽ càng thuận lợi hơn”.
Nghe vậy, Liễu Long gật đầu, ông ta rất hài lòng về đứa con trai này, nhưng nghĩ đến chuyện cuối cùng ông ta nói: “Tiêu Dao, chuyện cuối cần con ra mặt ấy, bố nghĩ hay là vẫn nên để Vương Lâu làm chuyện này đi, được không?”
Liễu Tiêu Dao lắc đầu, kiên nhẫn nói: “Bố à, bố cứ nghĩ đi, chuyện này từ đầu đến cuối đều là do chúng ta chỉ đạo. Bây giờ, đến bước cuối cùng lại để Vương Lâu ra mặt, đến lúc đó mọi thứ lắng xuống, Vương Lâu trở thành người được lợi nhất. Còn lợi ích chúng ta có được lại ít ỏi, lẽ nào bố muốn thấy tập đoàn Thủy Tinh đè đầu chúng ta sao?”
Liễu Long nhíu mày, dĩ nhiên đây không phải là điều ông ta mong muốn nhưng ông ta vẫn không khỏi nói: “Con chắc chắn kế hoạch thuận lợi, đừng để đến lúc đó Bạch Diệc Phi lại được thả ra”.
“Không sao, chỉ cần hai ngày thôi là đủ rồi”, Liễu Tiêu Dao không để tâm nói.
Liễu Long gật đầu: “Bố không can thiệp vào chuyện này nữa, con tự mình để ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ở bước quan trọng cuối cùng”.
“Bố yên tâm đi! Kế hoạch của chúng ta không có vấn đề gì, lúc trước để tập đoàn Thủy Tinh thu mua Lý Thị đều là để dời đi lực chú ý của hắn ta, sẽ không để ý đến Liễu thị chúng ta. Bây giờ có lẽ hắn ta đang ở trong nhà giam tức giận Vương Lâu phản bội kìa!”
…
Di Hòa Viên ở thủ đô.
Chỉ có hai người Lý Cường Đông và Lý Tuyết đi dạo xung quanh, còn Lưu Tử Vân buổi chiều đi dạo nửa ngày ở Cố Cung đã mệt lắm rồi, nói gì cũng không đi nữa bèn quay về khách sạn.
Đây là lần đầu tiên Lý Tuyết đến thủ đô nên thấy cái gì ở Cố Cung, Di Hòa Viên, cô đều cảm thấy phấn khích, không thấy mệt chút nào.
Lý Cường Đông thấy phong cảnh ở khu gần đó khá đẹp nên nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, chúng ta đến đó, bố chụp cho con tấm hình”.
Lý tuyết gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn đi qua đó chụp hình.
Chụp xong, Lý Tuyết sáp lại xem ảnh, thấy ảnh chụp không tệ bèn cười gật đầu.
“Con gái bố xinh quá”.
Hiếm lắm Lý Tuyết mới có dáng vẻ của một cô gái, vừa ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên”.
Nhưng Lý Tuyết bỗng nhớ cách cư xử của cả nhà trong khoảng thời gian này: “Bố, sao con cứ thấy bố nhìn con cứ như sắp phải đi rồi vậy nhỉ? Lẽ nào lần này con không phải bị hạ đường huyết mà bị ung thư sao?”
Không thể trách cô nghĩ vậy được, đầu tiên là vô cớ bị ngất hai lần, vừa xuất viện đã được bố mẹ dẫn đi chơi. Họ lại không nói gì cả, tất nhiên sẽ liên tưởng đến những điều này.
Nghe vậy, Lý Cường Đông khẽ nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đấy?”
“Vậy bố nói xem tại sao bố mẹ bỗng dẫn con đi du lịch vậy, còn chuyện gì cũng nghe theo con. Con lại vừa mới xuất viện, nghĩ như vậy cũng bình thường mà”.
Lý Cường Đông nhìn Lý Tuyết, yên lặng một chốc, cuối cùng thở dài: “Thật ra, con không phải bị hạ đường huyết mà bị trúng một loại độc không rõ”.
“Trúng độc?”, Lý Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô đang khỏe mạnh sao lại trúng độc?
Lý Cường Đông gật đầu: “Bố không nói với mẹ con chuyện này, mẹ con cứ nghĩ vì con kiểm tra ra kết quả bị mắc bệnh tim, tâm trạng không thể bị kích động nên mới muốn dẫn con đi du lịch”.
“Bác sĩ cũng dặn loại độc này là loại độc tính chậm, không thể để tâm trạng quá kích động, nếu không sẽ dẫn đến hôn mê”.
Lý Tuyết bỗng cảm thấy cực kỳ không chân thật, bị trúng loại độc này chẳng phải chỉ xuất hiện trong phim thôi sao? Trong hiện thực cũng có à?
“Nhưng dẫn con đi chơi cũng tốt, con ở lại thành phố Thiên Bắc, tâm trạng lại thất thường”.
“Tại sao ạ?”, Lý Tuyết không hiểu.