Chỉ thấy Liễu Long thở dài, nhẹ giọng nói: "Thôi bỏ đi..."
Liễu Tiêu Dao không thể tin vào tai mình, gã nhìn từng người trong nhà họ Liễu nhưng chẳng có một ai muốn đứng về phía gã.
Không có người giúp đỡ, một mình gã thì có thể làm được cái gì?
Liễu Tiêu Dao chán nản ngồi bệt xuống ghế.
Tần Hoa thấy vậy thì hài lòng gật đầu: "Rất tốt, đây mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất của mọi người”.
Còn Liễu Tiêu Dao ngồi ở trên ghế, tuy rằng đã mất đi phần lớn khí thế ban nãy nhưng gã không thể cam tâm, gã vất vả lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ, vậy mà không những không lật đổ được Hầu Tước, còn mất cả chì lẫn chài phải bù cả Liễu Thị vào, thực sự là gã không cam tâm cho nổi.
Đột nhiên, Liễu Tiêu Dao ngẩng phắt đầu lên: "Anh cảnh sát, tôi muốn tố giác, tôi còn có đồng phạm, hơn nữa anh ta mới là chủ mưu".
"Vương Lâu, chủ tịch của tập đoàn Thuỷ Tinh, chính gã là người đã sản xuất ra những tấm ván ốp chống cháy bị cấm lưu hành này, từ xây dựng kế hoạch đến thực hiện kế hoạch đều là do gã làm”. Liễu Tiêu Dao vội vàng nói tiếp: “Tôi chỉ phụ trách một phần trong đó, còn lại tất cả đều là do gã làm, gã phụ trách sản xuất”.
Nếu ban đầu không phải do Vương Lâu cầm tập tài liệu đó đến tìm gã, thì chưa biết chừng gã đã không nghĩ đến việc sử dụng tấm ván ốp chống cháy này để giá hoạ Hầu Tước, cho nên thực chất tất cả đều là kế hoạch của Vương Lâu.
Nhưng Liễu Tiêu Dao lại sợ sau khi kế hoạch thành công, tập đoàn Thuỷ Tinh sẽ kiếm được nhiều lợi ích hơn cho nên gã mới chủ động nhận công việc đứng ra bóc trần sự thật, còn lại chủ yếu là do bên Vương Lâu phụ trách sản xuất.
Bây giờ đã xảy ra sự cố, đương nhiên gã sẽ không để mình gã bị bắt, gã chắc chắn phải kéo theo Vương Lâu nếu không thì sao mà gã cam tâm được?
Cả gia đình Liễu Long nghe thấy vậy đôi mắt hơi sáng lên, nếu như kéo được Vương Lâu vào vụ này thì nhà họ sẽ được xử nhẹ tội, nhất là Liễu Tiêu Dao, nói không chừng còn có thể giảm nhẹ được vài năm tù.
Tuy nhiên giấc mộng của họ lại tan vỡ lần nữa.
Vương Lâu ung dung xuất hiện, đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi, từ từ mở miệng nói: "Liễu Tiêu Dao, cơm có thể ăn tạm nhưng lời nói thì đừng nói linh tinh”.
Sự xuất hiện của Vương Lâu khiến cả căn phòng yên lặng như tờ.
Đừng nói đến Liễu Tiêu Dao bị sốc, mà ngay cả Bạch Diệc Phi cũng không ngờ được Vương Lâu sẽ xuất hiện ở đây.
Bạch Diệc Phi và Tần Hoa có thể lên được con thuyền này là bởi có Bạch Hổ theo dõi báo tin, nhưng mà Vương Lâu làm sao mà biết được cả nhà Liễu Tiêu Dao đều ở đây? Cậu ta lên thuyền kiểu gì?
Nhưng Liễu Tiêu Dao cũng chỉ bị sốc trong chốc lát, rồi sau đó gã chỉ vào Vương Lâu nói với Tần Hoa: "Anh cảnh sát, chính là hắn, hắn chính là Vương Lâu, là chủ mưu của chuyện này! Mau bắt hắn đi".
Tần Hoa nghe vậy thì nhìn về phía Vương Lâu.
Vương Lâu vẻ bất đắc dĩ nói: "Anh cảnh sát, tôi là một công dân tốt luôn luôn tuân thủ luật pháp và các quy định, trước giờ tôi chưa từng làm việc gì xấu, những tấm ván ốp chống cháy bị cấm kia không phải do tôi sản xuất. Nhưng mà trước đó Liễu Tiêu Dao có tới tìm tôi, bảo tôi hợp tác với hắn sản xuất loại ván này, tôi đã từ chối rồi”.
"Mày đang nói cái gì đấy? Rõ ràng đây là kế hoạch của mày mà!”, Liễu Tiêu Dao không thể tin nổi trợn trừng mắt nhìn Vương Lâu.
Vương Lâu lắc đầu: “Không phải là cậu đến tìm tôi nói chúng ta hợp tác sản xuất loại ván ốp chống cháy này à?”, nói xong, anh ta quay sang nói với Tần Hoa: “Anh cảnh sát, anh có thể cho người kiểm tra, tất cả nhà xưởng tôi thuê để sản xuất ván chống cháy đều đạt tiêu chuẩn của quốc gia”.
LiễuTiêu Dao sững người một lúc: "Mày không sản xuất ván ốp không chống cháy?"
Vương Lâu mỉm cười gật đầu.
Liễu Tiêu Dao chết lặng.
Hoá ra từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi Liễu Thị nhà gã sản xuất loại ván ốp không chống cháy!
“Không không không, không phải như vậy, cho dù mày không sản xuất, nhưng mày mới là chủ mưu trong chuyện này, là mày chủ động đến tìm tao, chính mày nói Hầu Tước không tham gia vào ngành sản xuất tấm cách nhiệt!”, hai mắt Liễu Tiêu Dao đỏ ngầu, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vương Lâu hờ hững nói: "Nếu đã như vậy, xin hỏi cậu có chứng cứ gì không?"
Chứng cứ?
Ngay từ đầu mục đích của Vương Lâu chính là nhà họ Liễu, đương nhiên sẽ không để lại chứng cứ.
Khi Liễu Tiêu Dao nhận ra điều này, gã đột nhiên sụp đổ, dường như gã đã không còn sức để chống đỡ nổi cơ thể của mình nữa.
“Vương Lâu, mày quên mất Bạch Diệc