Lúc này, người trên xe đó mở rèm xe ra, sau đó giơ một tay lên cầm khẩu súng màu đen rồi nhắm vào Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy thì không kìm nổi mà phun ra một từ “What”.
Đó là súng, là súng thật, là súng giết chết người đó!
“Bằng”, tiếng súng vang lên bắn trúng cửa xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hít một hơi thật sâu. Ban nãy nếu như không phải là Từ Lãng giơ tay kéo vô lăng sang một bên thì chắc giờ anh đã bị phát súng đó bắn nổ tung đầu rồi.
Từ Lãng chau mày, kéo chặt vô lăng nói: “Đổi vị trí đi”.
Bạch Diệc Phi không nói nhiều với gã, hai người lập tức đổi vị trí cho nhau.
Từ Lãng sau khi ngồi lên thì bẻ vô lăng, giậm chân ga sau đó phóng xe vút ra ngoài, phía sau vẫn còn vang lên mấy tiếng súng.
“Bằng, bằng, bằng”, Bạch Diệc Phi nhìn về sau thì có ba chiếc xe. Một chiếc ở phía sau xe mình, hai chiếc còn lại một cái bên trái một bên phải bao vây xe của Bạch Diệc Phi lại. Còn xe của Bạch Diệc Phi thì chỉ nhanh hơn bọn chúng một chút.
Lúc này Từ Lãng vẫn còn tâm trạng để nói: “Xe hai triệu tệ cũng chưa chắc là xịn lắm”, nhưng xe ở trong tay của Từ Lãng vẫn tốt hơn là ở trong tay Bạch Diệc Phi. Có lẽ gã ở trong tình huống như này thì thích hợp hơn, không hoảng loạn mà tăng tốc rất ung dung thoải mái, còn thỉnh thoảng rẽ lái mấy lần nữa.
Một lúc sau, xe của họ đi vào đường trục chính, ở đây xe cũng nhiều hơn hẳn. Sau khi Từ Lãng nhắc nhở Bạch Diệc Phi một câu thì bắt đầu rẽ trái rẽ phải, bên cạnh rèm xe cứ chốc chốc lại có một chiếc xe, lái nhanh đến nỗi không nhìn rõ mọi thứ.
Bạch Diệc Phi ở trong xe vì theo quán tính nên bị văng qua văng lại, cũng may anh giữ chặt tay, nếu không thì còn bị văng dữ hơn.
Hơn mười phút sau, Bạch Diệc Phi nhìn về phía sau thì không nhìn thấy bóng dáng ba cái xe kia đâu nữa.
“Lợi hại thật”, Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà khen một câu.
Từ Lãng không nói gì nhưng ý tứ trong ánh mắt gã có nghĩa là ‘Đây có là gì đâu’.
Bọn họ đã đến được trung tâm thành phố. Trong tay đám người đó có súng nên cũng không dễ dàng đuổi theo tiếp được.
Xe chầm chậm giảm tốc độ, lúc này Bạch Diệc Phi mới thả lỏng người, nói: “Hôm nay đúng là sinh tử trong gang tấc”.
Từ Lãng liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Anh cứu tôi một mạng, tôi cứu anh một mạng, coi như huề nhé”.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, nói tiếp: “Tôi cũng không định dùng cái đó để bắt anh làm gì cả”.
Anh cứu mạng gã cũng chỉ muốn được yên tâm hơn thôi chứ không có ý gì khác.
Từ Lãng không nói gì mà đột nhiên dừng xe ở bên đường.
Bạch Diệc Phi thấy hoài nghi đồng thời vẫn có chút cảnh giác. Không phải tên này định giết mình trước mặt bao nhiêu người thế chứ?
Nhưng thực tế đã cho thấy, Bạch Diệc Phi nghĩ nhiều quá rồi.
“Anh lên lái xe đi, thuốc của tôi vẫn chưa phát huy hết hiệu quả”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra một lúc, lúc này mới phản ứng lại rồi đổi vị trí với Từ Lãng.
“Anh bị trúng thuốc hả?”, Bạch Diệc Phi khó có thể tưởng tượng được, khi bị trúng thuốc mà gã vẫn có năng lượng và nghị lực đến thế, đúng là không tầm thường mà.
Sau khi đổi vị trí thì Bạch Diệc Phi hỏi: “Anh nhìn thấy kẻ đó ở đâu? Sao anh lại bị hãm hại vậy?”
Từ Lãng mím môi rồi đáp: “Ở KTV Huy Hoàng”, khi Từ Lãng giao đấu với người đó ở biệt thự thì có làm rơi một chiếc bật lửa, bên trên có in chữ ‘KTV Huy Hoàng’. Vì vậy gã cứ phục kích ở gần đó, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người đó nên đi theo dõi suốt đoạn đường đến tận khi vào nhà kho bỏ hoang. Nhưng kết quả là vừa vào bên trong thì trước mặt tối sầm lại và ngất lịm đi.
Còn những chuyện xảy ra sau đó thì chắc Bạch Diệc Phi cũng biết rồi.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng rồi nói với giọng cảnh giác: “Hôm nay không phải định giết tôi đấy chứ?”
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi một cái, hiện giờ thể lực của gã không đủ, nếu muốn giết Bạch Diệc