Nửa giờ sau Lý Phàm xuống xe, trên đầu đội một cái túi màu đen, gã ta bị đẩy vào một gian phòng.
Lý Phàm ngồi dưới đất, gã ta tuyệt vọng ôm đầu khóc: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."
Lúc này có tiếng lộp cộp vang lên, một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm chậm rãi ngẩng đầu, gã ta không khỏi nuốt nước miếng.
Người phụ nữ có gương mặt điên loạn mặc chiếc váy đỏ nóng bỏng khiến người khác không thể rời mắt.
"Nhắm mắt lại, nếu không tôi cam đoan ngày mai anh sẽ không còn nhìn thấy mặt trời!"
Lý Phàm nghe vậy thì rùng mình một cái, gã ta lập tức cúi đầu không dám nhìn tiếp: "Tôi không dám, tôi không dám, đừng giết tôi..."
Người phụ nữ cong môi cười: "Ai nói tôi định giết anh?"
Lý Phàm sững sờ, nhưng gã ta không dám nói gì.
Người phụ nữ khịt mũi rồi quay người bước tới ngồi lên chiếc ghế sô pha cách đó không xa, cô ta ngồi nghiêng hai chân trông rất quyến rũ.
"Người thừa kế của Lý Thị đều thế này sao? Đúng là chưa trải đời".
Lý Phàm khó hiểu: "Cô bắt tôi là vì..."
“Bắt?”, giọng người phụ nữ cao lên một chút, trong đó còn mang theo vẻ lạnh lùng khó nhận ra: “Không phải chúng tôi mời anh qua sao?”
Lý Phàm lập tức phản ứng lại, gã ta mạnh mẽ gật đầu: "Đúng đúng, là mời đến đây, mời đến..."
Người phụ nữ thở dài, sau đó cô ta thản nhiên nói: "Mời anh qua đây chủ yếu là để bàn chuyện làm ăn với anh, một vụ…làm ăn một trăm triệu”.
“Cái gì?”, Lý Phàm trợn trừng mắt, gã ta nghi ngờ hỏi: “Chuyện này…là thật sao? Một trăm triệu…”
Người phụ nữ mỉm cười: "Không thì sao?"
Lý Phàm nuốt nước bọt, một dự án trị giá một trăm triệu, chẳng phải như thế có thể cứu sống Lý Thị sao?
Trước đó gã ta còn tưởng người đàn ông râu ria kia chỉ nói đùa thôi, nhưng không ngờ lại là sự thật!
Nghĩ đến đây thì Lý Phàm rất vui mừng: "Vậy thì..."
“Đừng vội”, người phụ nữ chậm rãi nói: “Dự án một trăm triệu này không phải cho không mấy người đâu”.
“Cô nói đi, điều kiện gì tôi cũng đồng ý hết!”, đây là dự án một trăm triệu đấy, còn gì hấp dẫn hơn thế chứ?
Người phụ nữ cười khúc khích: "Đừng lo lắng, điều kiện này chỉ có lợi chứ không có hại. Từ nay về sau anh chỉ cần đi theo tôi và làm theo lời tôi, nếu không bảo anh làm thì anh nhất định không được làm! Hiểu không?"
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi”, Lý Phàm gật đầu, gã ta sợ rằng mình chậm một tí thôi sẽ phải chịu trận đòn đau nữa.
Người phụ nữ rất hài lòng với thái độ của Lý Phàm, cô ta nói: "Chỉ cần anh làm tốt thì việc vực lại Lý Thị không phải là không thể. Hơn nữa nếu anh muốn thì tôi cũng có thể tặng anh tập đoàn Hầu Tước, khiến cho Lý Thị trở thành công ty đứng đầu ở thành phố Thiên Bắc".
"Vâng vâng, nghe lời cô hết...", Lý Phàm gật đầu theo thói quen, nhưng sau khi phản ứng lại thì gã ta lập tức sửng sốt: "Cái gì...tập đoàn Hầu Tước? Công ty đứng đầu thành phố Thiên Bắc?"
Chẳng phải công ty đứng đầu ở thành phố Thiên Bắc bây giờ là tập đoàn Hầu Tước sao? Cô ta nói sẽ tặng gã ta tập đoàn Hầu Tước? Rồi khiến Lý Thị trở thành công ty đứng đầu thành phố Thiên Bắc? Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Người phụ nữ mỉm cười tự tin: "Tôi tên là Diệp Ngải".
Lý Phàm nghe cô ta tự giới thiệu thì ừ một tiếng?
Không đúng, họ Diệp sao!
Có phải là tập đoàn Diệp Thị không?
Nếu là tập đoàn Diệp Thị thì muốn thực hiện những điều cô ta vừa nói thật sự quá dễ. Tập đoàn Diệp Thị được xếp vào top năm toàn tỉnh, muốn xử lý Hầu Tước không phải quá dễ dàng sao?
Diệp Ngải nhìn thấy phản ứng của Lý Phàm thì mỉm cười nói: "Bây giờ biết tôi có thể làm được rồi chứ? Nói thật với anh, lần này tôi là người phụ trách của Diệp Thị ở thành phố Thiên Bắc, mục đích của tôi là tiêu diệt tập đoàn Hầu Tước".
"Tiêu diệt Hầu tước...", Lý Phàm lẩm bẩm, trong lòng gã ta xuất hiện vẻ sợ hãi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu, Hầu Tước đã đắc tội với Diệp Thị sao?
Nhưng cũng không sao cả, nếu Hầu Tước bị tiêu diệt thì xem Bạch Diệc Phi có dám kiêu ngạo trước mặt gã ta nữa không, quan trọng hơn là Lý Thị sẽ trở thành công ty đứng đầu thành phố Thiên Bắc, sau này ai dám không nể mặt bọn