Gã tóc vàng thấy thế thì trừng mắt nhìn Chuột Nhắt, để không bị liên lụy nên gã ta nhanh chóng lên tiếng: "Mày được lắm! Dám đi trộm điện thoại, bình thường tao vẫn luôn xem mày là bạn tốt, vậy mà mày lại chơi tao một vố như thế!"
"Hai anh trai, người trộm điện thoại là nó chứ không phải tôi, hai người muốn đòi điện thoại thì đi mà tìm nó ấy!"
Bạch Diệc Phi nhướng mày, anh cảm thấy chán ghét với cách làm chẳng chút nghĩa khí gì của gã tóc vàng, anh lập tức nói với Chuột Nhắt: "Thật sự là một mình anh trộm sao?"
Chuột Nhắt gật đầu: "Vâng..."
Mặc dù Chuột Nhắt cũng cảm thấy vô cùng tức giận khi thấy gã tóc vàng nói thế, nhưng chuyện này thật sự do mình hắn ta làm.
Gã tóc vàng thấy Chuột Nhắt đã nhận thì nhanh chóng nói với Bạch Hổ: "Mau thả tôi ra đi, chuyện này không liên quan gì tới tôi".
Bạch Hổ không thèm để ý tới những lời gã ta nói, mà nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lát, dù sao thì điện thoại cũng đang ở chỗ tên Chuột Nhắt này, cũng thật sự do hắn ta trộm, gã tóc vàng này có thể đi, vì thế anh gật đầu.
Bạch Hổ buông lỏng tay, gã tóc vàng ngã nhào xuống đất, sau đó gã ta đứng dậy nhanh chân bỏ chạy.
"Loại nhát cáy!", Bạch Diệc Phi bật cười thành tiếng.
Chuột Nhắt run rẩy lên tiếng: "Chuyện này, hai người có thể bỏ qua cho tôi không? Tôi sẽ trả lại điện thoại di động lại cho hai người, hai người đừng báo cảnh sát..."
"Sợ báo cảnh sát hả? Trước kia anh đã từng vào đó rồi đúng không? Không đúng? Đã vào rồi thì còn sợ gì nữa?", bây giờ Bạch Diệc Phi đang rất rảnh rỗi.
Chuột Nhắt không biết Bạch Diệc Phi muốn làm gì, hắn ta chỉ nói: "Thật sự là tôi đã vào rồi, nhưng tôi không muốn phải vào đó nữa, tôi..."
Vừa nói xong thì hốc mắt của Chuột Nhắt đã trở nên ửng đỏ, hắn ta thật sự muốn khóc.
Bạch Diệc Phi không nói nên lời: "Một thằng đàn ông, hơn nữa còn đi trộm điện thoại, oan ức cái gì mà khóc hả?"
Chuột Nhắt trề miệng nói: "Không phải, chỉ là tôi đang cần tiền thôi..."
"Cần tiền hả?", Bạch Diệc Phi ẩn ý nói, sau đó lại hỏi: "Cần tiền để làm gì? Anh cần bao nhiêu?"
Chuột Nhắt do dự một lúc, sau đó lại hỏi: "Hai người sẽ không báo cảnh sát đúng không?"
"Tôi sẽ không báo cảnh sát".
Chuột Nhắt nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lấy điện thoại từ trong ngực ra, sau đó hỏi tiếp: "Cái nào là của anh?"
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại từ trong đống đồ linh tinh kia ra, anh lật xem thử, những món đồ bên trong cũng vô cùng tốt, vì thế anh cầm lấy điện thoại, sau đó lại nhìn thấy biểu cảm khó hiểu của tên Chuột Nhắt kia.
"Biểu cảm anh là sao hả?", Bạch Diệc Phi lên tiếng hỏi.
Tên Chuột Nhắt lắc đầu, hắn ta làm gì dám nói ra chứ?
Nói chung những người đuổi theo hắn ta một quãng đường xa để lấy lại được chiếc điện thoại, thì chắc chắn rằng là vì chiếc điện thoại ấy rất đắt tiền. Vì thế hắn ta đương nhiên sẽ nghĩ rằng điện thoại của anh là hãng apple, thế nhưng không ngờ chỉ là một chiếc điện thoại hãng vớ vẩn mà thôi!
Anh đuổi theo một đoạn đường xa như thế, hơn nữa còn dẫn theo một người đàn ông cường tráng, thế mà chỉ là vì một chiếc điện thoại hãng vớ vẩn này, biểu cảm hắn ta không trở nên phức tạp mới là lạ đấy!
Bạch Diệc Phi cũng không thèm so đo tới những chuyện này, anh lên tiếng hỏi: "Nói xem vì sao lại cần tiền?"
"Tôi cần tiền để mua thuốc cho mẹ tôi....", Chuột Nhắt thật thà nói.
Tên thật của Chuột Nhắt là Trần Hạo, Trần Hạo là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân, hắn ta không có bố mà chỉ có mẹ thôi. Mười chín tuổi bị người ta đổ oan là trộm đồ rồi bị bắt vào tù, sau khi mẹ hắn ta biết chuyện này thì vô cùng tức giận, dẫn đến điên loạn.
Sau khi Trần Hạo được thả ra thì đón mẹ mình ra khỏi bệnh viện tâm thần để tiện chăm sóc. Bời vì hắn ta nghĩ làm thế thì mẹ sẽ mau khỏi hơn.
Và đúng như dự đoán, tinh thần của mẹ hắn ta đã khá hơn nhiều, thế nhưng cũng không thể dừng thuốc được. Một khi dừng thuốc thì tinh thần của mẹ hắn ta sẽ lại trở nên bất thường. Nhưng nếu cứ uống thuốc xuyên suốt như thế thì hắn ta lại không đủ khả năng.
Hắn ta nghĩ tới việc trước đây bị người ta vu oan tội ăn trộm, thế nên đã bắt đầu làm việc này luôn, thật sự đi trộm đồ của người khác. Hơn nữa hắn ta lại có tài trong nghề này nữa chứ.
"Anh à, anh có thể thả tôi đi được không?", Trần Hạo cẩn thận lên tiếng hỏi, cái gì cần trả hắn ta cũng đã trả hết rồi.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì liếc nhìn Trần Hạo, trong lòng anh cảm thấy bùi ngùi, cuối cùng anh đưa ra một quyết định.
"Không thể!"
"Sao?", Trần Hạo bối rối: "Không phải hai người nói sẽ không báo cảnh sát sao? Tôi không muốn đến đồn cảnh sát đâu, hai người bỏ qua cho tôi đi".
"Thật sự rất sợ cảnh sát sao, thế nhưng tôi cũng không nói là sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát, anh hoảng hốt như thế làm gì?"
"Hả?", Trần Hạo càng trở nên bối rối.