Ba người Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ, Từ Lãng đều giống nhau.
Mặc dù trước đó anh đã kịp thời lùi lại phía sau nhưng vẫn hít phải một ít, cho nên tác dụng của thuốc đến chậm hơn một chút so với những người khác.
Diệp Ngải đứng phía trước mặt Bạch Diệc Phi, trên gương mặt cô ta đã không còn biểu cảm hồi nãy mà thay vào đó là vẻ thích thú, nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.
Một lúc sau, Diệp Ngải ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt Bạch Diệc Phi rồi nhẹ giọng nói: “Bạch Diệc Phi, rốt cuộc thì anh là người như thế nào?”
"Người khác đều nghĩ anh vô dụng, nhưng anh không hề vô dụng, vậy vì sao anh lại che dấu thân phận thật sự của mình?”
"Người đẹp tự đưa đến cửa mà anh lại từ chối thẳng thừng, thật sự là rất thú vị".
Nhìn một hồi, Diệp Ngải liền lấy điện thoại ra.
"Phòng hát riêng số 123 tại KTV Huy Hoàng".
Nửa giờ sau, ba người phụ nữ ăn mặc loè loẹt xuất hiện trong phòng hát.
Khuôn mặt Diệp Ngải vô cảm nói: "Bắt đầu thôi!"
Nửa tiếng trước cô ta tốn bao công sức mới kéo được Bạch Hổ và Từ Lãng ra khỏi ghế sô pha, chỉ để lại mình Bạch Diệc Phi nằm trên đó tiện cho việc sẽ làm tiếp theo sau đây.
Ba người phụ nữ cười nhẹ rồi bắt đầu cởi dần quần áo trên người.
Tiếp đó, ba người phụ nữ vây xung quanh Bạch Diệc Phi, một người nằm ở trên người anh, một người ngồi dưới chân anh, người cuối cùng thì đặt đầu anh lên cặp đùi trắng nõn nà của mình.
Diệp Ngải đứng bên cạnh, cầm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.
Năm phút sau, Diệp Ngải cất điện thoại đi nói: “Được rồi”.
Vừa dứt lời, người phụ nữ ngồi ở phía đầu của Bạch Diệc Phi tỏ vẻ ngượng ngùng nhìn Diệp Ngải nói: “Bà chủ, có được hôn môi không?”
Diệp Ngải nghe thấy vậy thì gương mặt bỗng lạnh đi: “Xong việc rồi! Ra khỏi đây ngay lập tức!”
Người phụ nữ nghe vậy thì bĩu môi rồi cùng hai người còn lại đứng dậy mặc quần áo và rời khỏi phòng hát.
Diệp Ngải không biết tại sao, vừa rồi khi người đó nói muốn hôn môi Bạch Diệc Phi thì cô ta lại có cảm giác tức giận như vậy, giống như là người nào đó đã cướp hết tất cả đồ của cô ta vậy.
Mãi đến sáng hôm sau Bạch Diệc Phi mới tỉnh lại, Bạch Hổ và Từ Lãng thì vẫn còn chưa tỉnh.
Khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì đầu vẫn còn rất choáng váng, mất một lúc anh dường như không còn nhớ nổi là mình đang ở đâu, phải đến khi cảm giác này dịu bớt lại thì anh mới nhận ra là mình đang ở trong phòng KTV.
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua, giờ không thấy Diệp Ngải đâu anh tưởng là sau khi mình hôn mê thì Diệp Ngải đã bỏ đi rồi nên cũng không có để ý.
Mãi đến 9 giờ hơn, Bạch Hổ và Từ Lãng mới lần lượt tỉnh dậy.
Gương mặt Bạch Hổ vô cảm nói: "Bất cẩn quá".
Bạch Diệc Phi cảm thấy đau đầu: "Lần này không tóm được lần sau muốn bắt lại càng khó hơn rồi, nói không chừng người ở đâu chúng ta còn không biết!”
Khi ba người đi ra khỏi KTV, Bạch Diệc Phi nghĩ một lúc rồi nói với Từ Lãng: "Hay là anh về cùng chúng tôi đi!”
Từ Lãng nhìn sang Diệc Phi: "Tôi là sát thủ muốn giết anh".
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, biết đối phương đã hiểu sai ý mình, mới nói: "Ý của tôi là, sự cố tối qua khiến mọi người bị trúng thuốc mê, bây giờ tỉnh lại rồi nhưng sức khoẻ vẫn còn chưa ổn định, ý của tôi muốn hỏi anh có cần đi về chỗ tôi nghỉ ngơi một lát không, đợi khi nào anh cảm thấy đỡ hơn rồi nói tiếp".
"Anh chắc không?"
Từ Lãng chính là người muốn giết Bạch Diệc Phi, vậy mà Bạch Diệc Phi lại to