"Không thể nào!"
Lý Tuyết chẳng nghĩ ngợi gì đã phủ định.
"Bạch Diệc Phi không phải loại người như vậy".
Liễu Chiêu Phong thờ ơ nói: "Tuyết Nhi, có câu nói, biết người biết mặt mà không biết lòng, làm sao mà em biết được anh ta không phải là loại người đó?"
Lý Tuyết cau mày, sắc mặt vừa mới hoà hoãn lại trầm xuống, nói với Liễu Chiêu Phong: "Liễu Chiêu Phong, Bạch Diệc Phi là chồng của tôi, tôi không cho phép anh xúc phạm anh ấy!"
Liễu Chiêu Phong hừ mũi nói: "Hắn ta không xứng với em!"
"Xứng hay không thì liên quan gì đến người ngoài như anh xen vào?!"
Nói xong Lý Tuyết muốn đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng đúng lúc này, Liễu Chiêu Phong lại nhanh hơn cô một bước đi đến chặn cửa lại, trên mặt đeo một nụ cười nham hiểm: "Tin anh đi, hắn ta thật sự không xứng với em, bởi vì...".
"Bởi vì chỉ có anh mới xứng với em!"
“Anh có ý gì?”, nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của Liễu Chiêu Phong, Lý Tuyết không khỏi hoảng hốt.
Liễu Chiêu Phong nổi khùng lên nói: "Tuyết Nhi, tôi thích cô nhiều như vậy mà cô thậm chí còn chẳng nhìn tôi lấy một lần! Tên Bạch Diệc Phi chó má kia chẳng là cái thá gì, từ khi học đại học ông đây đã thích cô rồi, nếu như không phải vì Bạch Diệc Phi, thì tôi với cô đã ở bên nhau từ lâu rồi! Cô lại còn vì tên vô dụng kia mà quay ra chất vấn tôi à?”
Vừa nói Liễu Chiêu Phong vừa đẩy Lý Tuyết ngã xuống ghế sô pha.
"Tôi thấy cô đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đợi tôi ngủ với cô xong, để xem tên Bạch Diệc Phi kia có thể làm gì được tôi?"
Lý Tuyết bị hành động của Liễu Chiêu Phong doạ cho sợ run, cô muốn phản kháng lại, muốn đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhưng cô chợt phát hiện cơ thể mình chẳng còn chút sức lực nào, giống như là người vừa mới mắc phải một căn bệnh thập tử nhất sinh.
Cô bắt đầu thấy hối hận, hối hận vì đã không nghe lời Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nói Liễu Chiêu Phong có ý đồ xấu, cô lại nghi ngờ là do anh ghen nên mới nói như vậy, thậm chí cô còn ngây thơ cho rằng Liễu Chiêu Phong là chính nhân quân tử.
“Anh, anh đã cho tôi uống cái gì?”, Lý Tuyết rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn, chợt nhớ đến cốc nước lúc nãy.
Giờ phút này cô thực muốn tát cho mình mấy bạt tai, vì sao mình lại ngu ngốc như vậy? Vài phút trước cô lại vẫn còn tin tưởng Liễu Chiêu Phong là quân tử, không phải kẻ tiểu nhân đáng khinh!
Liễu Chiêu Phong hừ mũi, cởi áo khoác ném xuống đất: "Mẹ kiếp, hôm nay ông đây sẽ cho cô biết, tôi mạnh hơn Bạch Diệc Phi cả trăm lần”.
Lý Tuyết biết sợ rồi, nhưng bây giờ cả sức để phản kháng cô cũng không có, cô lo lắng đến mức hai mắt đều đỏ cả lên.
"Liễu Chiêu Phong! Anh không được làm thế!", Lý Tuyết hoảng sợ nói: "Tôi là vợ của Bạch Diệc Phi, anh không thể làm chuyện này!"
"Ông nhổ vào!", Liễu Chiêu Phong khinh thường nói: "Bạch Diệc Phi hắn là cái thá gì? Hắn không xứng với cô! Chỉ có tôi, tôi mới xứng với cô! Hắn chỉ là một tên vô tích sự! Cho dù hắn biết tôi đã ngủ với cô thì sao, đến đánh rắm có khi hắn cũng phải rón rén ấy chứ! Nói không chừng hắn còn rất vui vẻ mang cô đi đổi lấy ít tiền tiêu vặt nữa kìa!”
“Chồng tôi không vô dụng!”, Lý Tuyết lớn tiếng phản bác.
Liễu Chiêu Phong đã ngồi xuống, đưa tay cởi quần áo của Lý Tuyết.
"Có phải là đồ vô dụng hay không, hắn tự rõ hơn ai hết!"
Lý Tuyết muốn ngăn Liễu Chiêu Phong lại, nhưng cô lại yếu đến mức không nhấc nổi tay lên được, cô bật khóc thút thít: "Liễu Chiêu Phong... anh dừng lại! Anh dừng lại...".
Món ngon cuối cùng cũng đã dâng đến miệng, làm sao mà dừng được?
"Reng reng reng...", đúng lúc đó, điện thoại trong phòng làm việc của Liễu Chiêu Phong vang lên.
Liễu Chiêu Phong tạm dừng động tác lại, vươn tay cầm lấy điện thoại, quát: "Alo, có chuyện gì chút nữa nói sau”.
Nhưng đầu dây bên kia sốt sắng: "Sếp... Có người xông vào công ty!"
Liễu Chiêu Phong ngẩn ra: "Xông vào đây?"
Vừa nói gã vừa đưa tay bật máy tính lên, mở màn hình camera giám sát ra.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một người đàn ông mặc áo bệnh viện, theo sau anh ta là một người đàn ông cao đến 1 mét 9. Hai người này chính là Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ!
Xung quanh họ, có bảy hoặc tám nhân viên bảo vệ đang nằm lăn lóc rên rỉ trên mặt đất.
Liễu Chiêu Phong hét lên: "Chặn hắn lại cho tôi! Gọi thêm vài người nữa tới! Phải chặn hắn lại cho bằng được! Lỡ tay đánh chết cũng không sao!”
"Vâng, giám đốc Liễu".
Lý Tuyết nằm trên sô pha nhìn thấy Bạch Diệc Phi trong camera, hai mắt đỏ hoe, thì thào nói: "Chồng ơi...".
Mười phút trước.
Bạch Hổ lái xe chiếc BMW của Bạch Diệc Phi tới đón anh.
“Anh có biết cô ấy ở đâu không?”, Bạch Diệc Phi hỏi Bạch Hổ.
Bạch Hổ ừ một tiếng, sau đó rồ ga đi thẳng đến công ty Thép nhẹ Liễu Thị.
Bạch Diệc Phi không ngạc nhiên chút nào về chuyện này, vì mục đích Bạch Hổ tới đây là để bảo vệ anh, cho nên việc phải nắm được vị trí chính xác của anh là điều kiện cơ bản nhất, vì thế Bạch Hổ đã gắn một thiết bị định vị trên người anh.
Đây là lý do tại sao mỗi khi Bạch Diệc Phi gặp