Sau khi cánh cửa đóng lại, Liễu Tiêu Dao mỉm cười đầy ẩn ý rồi quay người trở về văn phòng bên cạnh.
Trong văn phòng.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi đang ngồi trên ghế sofa dành cho khách, xung quanh là năm, sáu vệ sĩ mặc quần áo đen đeo kính râm.
Ngay khi Liễu Tiêu Dao bước vào, cả hai người đồng thời nhìn sang bằng ánh mắt cảnh giác và đề phòng.
Liễu Tiêu Dao đi tới, mỉm cười: "Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn tìm người".
“Anh muốn tìm ai?”, Chu Khúc Nhi căng thẳng hỏi.
"Vợ của Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết".
Lời vừa dứt, Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi quay sang nhìn nhau, rồi mang theo sự cảnh giác cao độ nhìn về phía Liễu Tiêu Dao.
Trên thực tế, từ khi Liễu Tiêu Dao bước vào trong phòng nhìn thấy hai người, thì gã biết ai là Lý Tuyết, nhưng mà nếu đã muốn diễn kịch thì phải diễn cho sâu.
Sắc mặt Lý Tuyết bình tĩnh hỏi: "Anh tìm Lý Tuyết làm gì?"
Liễu Tiêu Dao mỉm cười: "Giám đốc Liễu của chúng tôi đã ngưỡng mộ cô Lý Tuyết từ lâu".
Lời nói vừa dứt, Chu Khúc Nhi bất giác nhích lại gần Lý Tuyết và kéo cô ra phía sau mình.
Liễu Tiêu Dao thấy vậy liền nói: "Vậy, đây là cô Lý Tuyết nhỉ".
“Anh muốn làm cái gì?”, Chu Khúc Nhi nhìn chằm chằm Liễu Tiêu Dao.
Lý Tuyết thấy động tác của Chu Khúc Nhi thì trong lòng cảm thấy ấm áp, cô đẩy Chu Khúc Nhi ra, sau đó nhìn Liễu Tiêu Dao nói: "Anh nói giám đốc Liễu là Liễu Chiêu Phong?"
Liễu Tiêu Dao mỉm cười, không nói có cũng chẳng nói không.
Lý Tuyết thấy vậy, đương nhiên sẽ nghĩ người mà gã nói chính là Liễu Chiêu Phong, cô cười lạnh nói: "Lần này anh ta lại muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi không thích anh ta, tôi là phụ nữ đã có chồng rồi!"
Liễu Tiêu Dao giả bộ như vừa mới hiểu ra điều gì đó: "Thì ra là như vậy à! Thế thì có lẽ là do tôi hiểu lầm rồi, để tôi đi hỏi xem, xem có thể thả hai cô đi không”.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi đều ngạc nhiên.
Dễ nói chuyện như vậy sao?
Liễu Tiêu Dao nói xong liền rời đi, Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi ở lại trong phòng bốn mắt nhìn nhau mà không nói nên lời.
Sau một hồi yên lặng chờ đợi, cửa lại bị một vệ sĩ áo đen mở ra.
"Có người tới gây chuyện, mấy cậu mau đi theo tôi!"
Lời vừa nói xong, đám vệ sĩ trong phòng đều chạy hết ra ngoài.
Bên ngoài cửa có một đám người chạy đi chạy lại, trông khá là hỗn loạn.
Chu Khúc Nhi cảm thấy giờ phút này mà không trốn thì làm gì còn cơ hội nào tốt hơn, cho nên kéo tay Lý Tuyết cùng nhau lẻn ra ngoài.
Khi hai cô gái đang định chạy sang phía hành lang bên trái thì đụng ngay ba người, một người trong đó chính là Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Tuyết: "Tuyết Nhi? Sao em lại ở đây?"
Lý Tuyết nghe vậy thì phát cáu lên, lại nhớ đến chuyện lần trước bị Liễu Chiêu Phong lừa uống thuốc, liền chỉ thẳng vào Liễu Chiêu Phong quát: "Liễu Chiêu Phong! Tôi đã nói là tôi không thích anh! Hơn nữa tôi còn là phụ nữ đã có chồng, anh lại hết lần này đến lần khác quấy rối tôi, anh làm tôi thấy ghét anh vô cùng!”
Liễu Chiêu Phong ngẩn ra, khi gã nghe thấy Lý Tuyết nói ghét mình, khuôn mặt của gã lại càng đen hơn: "Tuyết Nhi, em đang nói cái gì vậy? Đây là tập đoàn Liễu Thị, anh còn chẳng hiểu tại sao hôm nay em lại ở đây”.
"Đừng có giả bộ nữa! Rõ ràng là anh bắt chúng tôi tới đây!", Lý Tuyết tức giận nói.
"Tuyết Nhi, em đang nói cái gì vậy? Anh bắt em tới đây hồi nào chứ!", Liễu Chiêu Phong giải thích.
"Liễu Chiêu Phong, anh có còn là đàn ông không? Có gan làm không có gan chịu sao? Rõ ràng là anh phái người bắt chúng tôi về đây!"
"Không phải anh!"
Lúc này sắc mặt của Liễu Long đứng bên cạnh Liễu Chiêu Phong đã đen như đít nồi.
Liễu Tiêu Dao cúi đầu cười đắc ý, sau đó lại ngẩng đầu lên chưng ra nụ cười kiểu mẫu nói: "Hai cô gái xinh đẹp, có lẽ là hiểu lầm thôi, như vậy đi, tình hình bây giờ đang khá là lộn xộn, hay là để tôi dẫn hai vị rời đi trước nhé”.
Tất nhiên Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi đều muốn ra khỏi đây ngay lập tức, cho nên liền đi theo Liễu Tiêu Dao đến bên cạnh cầu thang máy.
“Hai cô gái xinh đẹp, đừng lo lắng, việc ở đây tôi sẽ xử lý”, Liễu Tiêu Dao ga lăng như một quý ông nhấn mở thang máy cho hai người.
Bên này, Liễu Chiêu Phong nhìn Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi rời đi, duỗi tay ra muốn nói gì đó, lại đột nhiên nhớ tới bố mình vẫn còn ở đây liền tái cả mặt.
"Bố, nghe con...".
"Bốp!"
Gã còn chưa kịp nói hết câu, Liễu Long đã cho hắn một cái bạt tai thật vang.
"Đồ khốn nạn!"
Liễu Long tức giận quát: "Tôi để anh quản lý công ty, anh lại quản lý công ty thành như thế này à? Chỉ giỏi làm mấy trò không ra gì, đến cả phụ nữ đã có gia đình mà anh cũng dám dính líu đến à, anh còn biết xấu hổ là gì