Lúc này nhân viên bảo vệ gần căn phòng hướng ra biển vội vàng chạy tới, bọn họ cùng nhau chế ngự Phùng Thạch Đông.
Mặc dù Phùng Thạch Đông đã phạm tội nhưng Trần Tiểu Thiên đứng bên cạnh vẫn không hài lòng với Long Linh Linh: "Chị, chị nhìn chị xem, chị đồng ý với anh rể không phải xong rồi sao? Cần gì ép anh rể thành như thế này?"
Long Linh Linh không hề đáp lại, cô ta dè dặt nắm tay Bạch Diệc Phi, sau đó khóc lóc nói: "Bạch Diệc Phi, anh sao rồi? Có đau không? Tôi sẽ gọi xe tới ngay".
Nói xong thì Long Linh Linh vội vàng lấy điện thoại gọi xe.
Trong lúc chờ xe, Bạch Diệc Phi nhìn Đổng Vân nói: "Bác gái, bác đã nhìn thấy chưa? Hiện giờ bác vẫn muốn gả con gái mình cho hắn ta sao?"
Đổng Vân không nhịn được khóc nức nở: "Thật là tạo nghiệp mà … hu hu …"
Bạch Diệc Phi không nói nữa, đã đến mức này rồi dù người không có lương tâm thì cũng sẽ hiểu.
Thử tưởng tượng xem, nếu Long Linh Linh vẫn gả qua đó, với dáng vẻ vừa rồi của Phùng Thạch Đông thì lỡ như một ngày nào đó Long Linh Linh làm gã không vui, có phải gã cũng sẽ dùng dao đâm chết Long Linh Linh hay không?
Xe đến rất nhanh, Long Linh Linh cùng Bạch Diệc Phi đến bệnh viện.
Bác sĩ nhanh chóng băng bó, sau đó kê đơn thuốc.
Long Linh Linh nhìn lòng bàn tay bị quấn băng gạc của Bạch Diệc Phi, nước mắt cô ta đong đầy, sau đó nghẹn ngào nói: "Chủ tịch, xin lỗi, đều tại tôi…"
“Không sao đâu”, Bạch Diệc Phi nói xong còn vẫy vẫy tay đang quấn băng gạc của mình.
"Chủ tịch, cảm ơn anh".
Bạch Diệc Phi không nhịn được cười nói: “Lúc thì xin lỗi lúc thì cảm ơn, rốt cuộc là cô định xin lỗi hay là cảm ơn tôi vậy?"
Long Linh Linh có chút ngại ngùng nói: "Cả hai đi, tóm lại là chủ tịch, tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Nếu như hôm nay không có Bạch Diệc Phi thì không biết tên biến thái Phùng Thạch Đông kia sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa Bạch Diệc Phi còn vì cô ta mà bị thương, dù thế nào cũng phải thể hiện lòng cảm ơn.
Bạch Diệc Phi cũng không từ chối.
Hai người ra khỏi bệnh viện, đi tới "Nhà hàng Bùi Tây" ở gần đó.
Cùng lúc đó, có một người đàn ông mặc quần áo thoải mái ngồi vị trí cạnh cửa sổ trên tầng hai của nhà hàng Bùi Tây. Chỉ có điều người này trông khá trẻ, khoảng hai mươi tuổi, cậu ta đang ăn rất từ tốn.
Liễu Tiêu Dao đã nghe ngóng được Vương Lâu ở đây từ sớm, sau khi nhìn thấy Vương Lâu thì gã khẽ mỉm cười bước qua đó.
"Anh Vương, đi một mình sao?"
Vương Lâu ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: "Tôi có quen biết cậu sao?"
Liễu Tiêu Dao lúng túng một chút, sau đó mỉm cười: "Chào anh, tôi là người của tập đoàn Liễu Thị, tôi tên Liễu Tiêu Dao".
Vương Lâu nghe xong thì trong lòng lập tức cảnh giác. Tuy rằng không rõ chuyện giữa Bạch Diệc Phi và tập đoàn Liễu Thị ra sao, nhưng ít nhất cậu ta cũng biết người trong tập đoàn Liễu Thị không tốt đẹp gì.
"Có chuyện gì sao?"
"Nếu như là chuyện kinh doanh thì không cần nói đâu".
Liễu Tiêu Dao ngồi xuống đối diện của Vương Lâu rồi nói: "Tất nhiên là không phải, nhà hàng này nấu nướng không tệ. Tôi cũng từng đến đây vài lần, không ngờ hôm nay lại gặp được anh Vương ở đây".
"Nhìn thấy anh Vương ở đây một mình thì muốn qua đây làm quen, nhân tiện kết bạn".
Vương Lâu ngẩng đầu thản nhiên nói: "Qua đây làm quen là vì muốn hợp tác với tôi cùng nhau đối phó tập đoàn Hầu Tước sao?"
Nghe mấy lời này thì khuôn mặt của Liễu Tiêu Dao hơi cứng lại, gã muốn nói thêm gì đó thì đã bị Vương Lâu ngắt lời.
"Tập đoàn Liễu Thị đang bị tập đoàn Hầu