Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần khôi phục, Hoắc Doãn vội vàng mở mắt ra, lật người ngồi dậy, anh phát hiện mình nằm trên một mảnh đất hoang, chung quanh không có một ngọn cỏ, chỉ có cát bụi, không khí tràn ngập phóng xạ, môi trường vô cùng khắc nghiệt.
Anh đã trở về rồi sao?
Hoắc Doãn siết chặt ngón tay, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, vội quay đầu lại, nhìn thấy Nguyên Sơ đang ngồi bên cạnh mình, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không để mất cô là được rồi.
"Tiểu Sơ, em không sao chứ?" Hoắc Doãn ôm cô vào lòng, dùng lá chắn năng lượng bao quanh cô để tránh cho cô bị tổn thương do phóng xạ.
Trên thực tế, tất cả những người còn sống bước vào hành tinh Tạo Vật đều đã trải qua quá trình biến đổi thể chất, có khả năng chống lại bức xạ ở một mức độ nhất định, thậm chí có người có thể miễn dịch hoàn toàn, nhưng môi trường sống khắc nghiệt của hành tinh Lam luôn là mối đe dọa mà loài người phải đối mặt, mỗi quốc gia đều đang cố gắng để cải tạo môi trường.
"Trời đựu, chỗ quỷ nào đây?" Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía sau.
Hoắc Doãn cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy một tên đần đang đang đứng ngẩn ngơ trong một cái hố cạn.
Hoắc Doãn: "Phong Trần Tú???" Sao anh ta cũng đến đây vậy?
Sau đó, cách đó không xa, Túc Mạch,Tháp Lệ, Sab và Giang Bằng Phi lần lượt đứng dậy khỏi mặt đất.
Hoắc Doãn: "!"
Anh kiểm tra máy định vị: Đúng rồi mà, đây đúng là hành tinh Lam.
"Chuyện gì thế này?" Túc Mạch khó hiểu nói, "Mọi người đều trở về rồi à?"
"Hình như là thế." Giang Bằng Phi mân mê dụng cụ trong tay, dùng nó để thu tín hiệu ở gần đây, tín hiệu này hoàn toàn khác với hành tinh Tạo Vật, rõ ràng đây là hành tinh Lam.
"Chẳng phải một nguyên hạch hệ không gian chỉ có thể mang theo một người thôi sao?" Túc Mạch nhìn chung quanh, anh ta phát hiện cả xe bay và lều vải cũng được truyền tống đến đây.
Hoắc Doãn quay đầu nhìn Nguyên Sơ, rồi lại liếc con Toàn Cơ Điệp đang đậu trên vai cô, thầm hỏi: "Là do nó sao?"
"Ừm." Nguyên Sơ gật đầu.
Con Toàn Cơ Điệp này được Nguyên Sơ cho ăn… nguyên hạch suốt mấy tháng, hiện nó đã đột phá cấp 13 rồi, nó có thể mang theo mười người xuyên qua lỗ sâu không gian cùng một lúc.
Tháp Lệ đến bên cạnh Nguyên Sơ, kéo tay áo của cô, đôi mắt lấp lánh.
"Tôi đã nói rồi mà." Nguyên Sơ xoa đầu cô ấy, "Đừng lo lắng."
Tháp Lệ liên tục gật đầu, mái tóc dài rối bù của cô ấy đung đưa, tỏa ra một chút quỷ khí.
Hoắc Doãn vốn có chút ghen ghét khi thấy Nguyên Sơ xoa đầu cô ấy, sau đó dường nghĩ đến điều gì đó, tim anh đập thình thịch.
Anh nhớ hôm đó khi anh nhắc đến người bạn Hoa Tang với Nguyên Sơ, cô cũng nói với anh "Đừng lo lắng", vậy có nghĩa là…
Trong mắt Hoắc Doãn khó nén nổi kích động, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, anh sợ nhận được đáp án phủ nhận.
"Đây là đâu vậy?" Phong Trần Tú phủi đất cát dính trên người, ngó nghiêng khắp nơi.
"Đây hẳn là biên giới tây nam của Hoa Quốc, một trong những khu vực có bức xạ nghiêm trọng nhất." Mặc dù Hoắc Doãn chưa từng tới đây, nhưng máy định vị đã thay đổi tần số tín hiệu và định vị lại, "Đi về phía nam hơn ba trăm mét là thành phố Vọng Quy."
"OK, vậy đi thôi!" Trở về hành tinh Lam khiến tâm trạng của Phong Trần Tú rất tốt, những người khác cũng kích động giống hệt anh ta.
Cả đoàn người lái xe bay, trùng trùng điệp điệp khởi hành đến thành phố Vọng Quy.
Đi được nửa giờ, một bóng quỷ cũng chẳng thấy.
Thành phố Vọng Quy từng là một thành phố công nghiệp, giáp với biển quân sự ở phía nam, thịnh vượng và phát triển, giao thông thuận tiện, sau này bị ảnh hưởng bởi phóng xạ, dân cư di cư, kinh tế dần sa sút.
Khi Hoắc Doãn rời đi, chỉ còn hơn mười vạn cư dân đang phải vật lộn để sinh tồn ở nơi đây.
"Đó là gì thế?" Phong Trần Tú chỉ vào đống rác chất đống trước mặt, cảm thấy kỳ quái nên hỏi, "Thành phố này bị bỏ hoang rồi à?"
Hoắc Doãn cũng không rõ, dù sao anh đã đi xa mười năm rồi.
"Chắc không phải đâu." Giang Bằng Phi chần chừ nói, "Có vài mảnh rác thải kim loại trông rất mới, có lẽ vừa bị vứt cách đây không lâu."
Hoắc Doãn nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Để giải quyết vấn đề ô nhiễm, Hoa Quốc đã dừng hoặc di dời một số nhà máy tiềm ẩn nguy cơ nghiêm trọng, đồng thời cố gắng phủ xanh, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng như núi rác này.
"Hay để tôi dùng mắt điện tử đi dò la thử xem?" Giang Bằng Phi đề nghị.
"Được."
Ngay sau đó, một thứ hình con sứa bay ra khỏi cửa sổ, nó từ từ bay về phía thành phố Vọng Quy.
Hình ảnh trên đường đi được truyền về màn hình giám sát, rất rõ nét.
Núi rác kéo dài mấy cây số, sau đó dần dần hiện ra một ít cây xanh, cây lùn lác đác, cỏ khô thưa thớt, đường cái đổ nát, kéo dài vào trong thành phố.
Thành phố Vọng Quy ngày nay không còn như trong trí nhớ của Hoắc Doãn.
Từng tòa nhà kim loại nối tiếp nhau sừng sững bên bờ biển, màu sắc lạnh băng u ám hệt như nước biển.
Xe tải chạy qua đó, vận chuyển nhiều vật liệu khác nhau.
Rất nhiều công nhân xanh xao vàng vọt đang làm việc vất vả trên công trường, bên cạnh đó là một số ít người ăn mặc chỉnh tề đang giám sát họ, thỉnh thoảng còn la hét và đá công nhân.
Trên quần áo của họ in rõ quốc kỳ của Đại Lệ Quốc, trên nhiều tòa nhà cũng cắm cờ của Đại Lệ Quốc.
Sắc mặt của Hoắc Doãn âm trầm, lửa giận ngùn ngụt.
"Đội trưởng, anh xem cái này đi." Giang Bằng Phi mở bản đồ điện tử của một phần Hoa Quốc ra, mấy thành phố ven biển đều bị Đại Lệ Quốc chiếm giữ để làm cơ sở sản xuất.
Tất cả các loại chất thải công nghiệp và chất thải kim loại được chất đống ở đây.
Hầu hết người dân Hoa Quốc sống ở những thành phố này đã trở thành những người lao động giá thấp của bọn chúng.
Không phải họ không muốn phản kháng, mà là Đại Lệ Quốc sẽ định kỳ phân phát thuốc chống phóng xạ.
Vì mạng sống, vì gia đình và con cái, bọn họ không thể không khuất phục.
Đại Lệ Quốc có hai thực vật sư cấp 7, thực vật do họ trồng không chỉ có thể hấp thụ bức xạ mà còn có thể được sử dụng làm nguyên liệu cho thuốc chống phóng xạ.
Thuốc bọn chúng phân phát cho người Hoa Quốc đều là phế phẩm, hiệu quả chỉ mười ngày nửa tháng.
Dù vậy, người dân Hoa Quốc cũng bất lực.
Ai bảo đất nước của mình không có thực vật sư chứ, nên chỉ có thể bị người khác quản chế thôi.
"Rất, tốt." Giọng điệu của Hoắc Doãn lành lạnh, anh lạnh lùng nhìn thành phố kim loại xấu xí, trong mắt bốc lên ngọn lửa tức giận.
"Anh định làm gì?" Túc Mạch hỏi.
Ánh mắt của Hoắc Doãn u ám, anh bình tĩnh nói: "Tôi muốn nói với bọn họ, tôi đã trở về."
Đêm khuya, mấy bóng người xuất hiện trong núi rác thải, bốn bề yên tĩnh,