Nhóm của Hoắc Doãn đi theo hướng bắc, giết quái thăng cấp, thuận lợi suôn sẻ.
May mà hôm đó bọn họ đậu xe ở một nơi xa, nên xe bay không rơi xuống hố, nếu không lại phải mất công tìm chợ để mua một chiếc mới.
Sau khoảng thời gian chiến đấu và điều chỉnh này, Hoắc Doãn cảm thấy cơ bản thân thể đã khôi phục, thể chất cũng tốt hơn trước, đã đột phá cực hạn cấp 5, có thể tiếp tục tăng cấp bằng cách hấp thụ nguyên hạch hệ cường hóa, chẳng qua dị năng nguyên tố tạm thời vẫn chưa tăng lên.
Tuy thế nhưng anh vẫn ngồi trên xe lăn như lúc trước, vừa có thể ngụy trang vừa có thể tinh luyện khả năng khống chế nguyên tố.
Chạng vạng tối, đám người ngồi quanh lửa tại, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Hoắc Doãn và Nguyên Sơ mặc quần áo chiến đấu giống hệt nhau, uống cùng một loại thức uống, mỗi người cầm điện thoại của riêng mình.
“Mạch Mạch.” Phong Trần Tú dựa sát vào người Túc Mạch, nhỏ giọng phàn nàn, “Anh nhìn bọn lão đại kìa, ngày nào cũng thể hiện tình cảm, thật không có lương tâm mà.”
Túc Mạch: “...” Ai là Mạch Mạch?
“Đáng thương cho chó độc thân như chúng ta, không có ai thương, không có ai yêu.” Phong Trần Tú than thở.
Túc Mạch: “...” Làm chó độc thân không tốt sao? “Ép Ây” tự do muôn năm!
“Nếu không…” Phong Trần Tú nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng ngời, “Chúng ta tạm thời thành một đôi đi?”
“Cút.” Cuối cùng Túc Mạch cũng mở miệng.
“Cho nên… anh rõ ràng có thể nói chuyện, vì sao không chịu nói gì? Một mình tôi nói thì chán lắm.”
Túc Mạch: Anh chán thì kệ anh, liên quan gì đến tôi? Cho dù anh không mở miệng ra thì “tiếng lòng” của anh đã đủ khiến tôi phiền rồi!
Lúc này, Tháp Lệ từ trên xe bước xuống, mái tóc rối bù tùy ý buông xuống, dưới mắt có quầng thâm, giống như vừa được dùng khói đen trang điểm lên, cô ấy ủ rủ chạy đến ngồi xuống bên cạnh Nguyên Sơ, không nói lời nào lấy một xâu thịt nướng, im lặng ăn.
Trong khoảng thời gian này, Tháp Lệ luôn luyện tập để thuần phục kỹ năng của mình, là người chăm chỉ nhất sau Hoắc Doãn.
Khi thực lực tăng lên, quỷ khí quanh thân cô nàng ngày càng dày đặc, ngay cả Phong Trần Tú cũng không dám đến gần, chỉ có Nguyên Sơ là không thèm để ý gì.
Cho nên Tháp Lệ thích gần gũi với cô, hơn nữa luôn không thức thời chen vào giữa cô và Hoắc Doãn.
Hoắc Doãn ngước mắt, nhin Tháp Lệ đang dựa vào Nguyên Sơ, ánh mắt anh hơi trầm xuống.
Nguyên Sơ cầm khăn lên, Tháp Lệ lập tức ngẩng mặt lên, nhờ cô giúp mình lau miệng.
Lau miệng xong, lại uống một ngụm nước, giống như chăm sóc một đứa bé to xác.
Hoắc Doãn: 【Lúc thu nhận cô ấy, sao lại không nhận ra cô ấy là người không thể tự chăm sóc bản thân chứ?】
Khi Túc Mạch tiếp nhận được “thông tin” này, khóe miệng anh ta hơi giật giật.
Tháp Lệ: 【Xung quanh đây có không ít tử khí “tươi sống”, đêm này không ngủ nữa, phải cố gắng tu luyện để nhanh chóng đạt cấp 4.】
Túc Mạch: … Đây là một cô gái chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Phong Trần Tú: 【Á á…, tình tay ba, hỏa táng tràng nha, cuối cùng cũng không cần ăn cơm chó nữa rồi!】
Túc Mạch không muốn nghe anh ta lải nhải nữa.
Những người này, Phong Trần Tú là người ồn ào nhất, nội tâm như dòng sông, lúc lao bên này lúc chảy bên kia, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Lòng phòng bị của Hoắc Doãn là mạnh nhất, chỉ có thể “nghe” được một số tin tức không quan trọng hoặc đứt quãng.
Tháp Lệ là người đơn thuần nhất, trong lòng không có suy nghĩ nào khác ngoài việc tăng thực lực của bản thân.
Còn về Nguyên Sơ…
Túc Mạch bình tĩnh nhìn cô, lòng cô sáng như gương, sâu như biển rộng, căn bản không thể nhìn trộm.
Nói chung, đây là một đội ngũ rất tốt, mặc dù mỗi người đều có bí mật riêng, nhưng không hề có lục đục mâu thuẫn.
Cảm nhận được ánh mắt của Túc Mạch, Nguyên Sơ liếc nhìn anh ta, sau đó thu hồi ánh mắt rồi tập trung vào điện thoại.
Đoạn video gặp phải Địa Liệt Chu và Nê Thạch Thú lần trước đã truyền khắp internet, từng khu vực đăng lại, mang đến danh tiếng nhất định cho bọn họ, đồng thời cũng khiến Quý Minh chú ý.
Ngụy trang của Hoắc Doãn có thể qua mắt người khác, nhưng không thể qua mắt người đồng đội sát cánh mười năm như Quý Minh.
Quý Minh biết anh không chết, nhất định hắn sẽ hành động.
Nếu hắn chỉ đào tẩu sang nước khác, thì có thể bỏ qua được, nhưng hắn vì ngụy tạo cho mình một xuất thân quang vinh, mà không do dự sát hại đồng bào, điều này không thể tha thứ được.
Hoắc Doãn không biết Quý Minh đã biết anh còn sống, nhưng thực lực của anh về cơ bản đã khôi phục, thể chất cũng tăng cường rất nhiều, lại thêm anh luôn cẩn thận đề phòng, Quý Minh sẽ khó làm hại đến anh.
Nguyên Sơ vừa chơi trò chơi trên điện thoại vừa dự đoán tương lai.
Lúc này, cô đột nhiên dừng động tác lại, nhưng thao tác trong trò chơi vẫn tiếp tục, nhân vật 2D vẫn đang đánh quái, chưa đến một phút đã vượt ải.
Trên màn hình không phải biểu tượng chiến thắng mà là một chữ bắt mắt — 【Mẹ】.
Nguyên Sơ: “...” Rất rõ ràng, nó “sống” rồi.
Có thể vì lần trước cô dùng nó để tìm tin tức, để sót lại một ít nguyên tố năng lượng, khiến nó tự sinh ra nguyên hạch, trở thành một dị thú điện tử.
Không phải tất cả dị thú đều hung hãn và nguy hiểm, ví dụ dị thú điện tử mới ra đời này, ngoài trừ thỉnh thoảng quấy phá thì không có nguy hiểm gì cả.
【Mẹ, Mẹ, Mẹ…】Trên màn hình tràn ngập các chữ “mẹ” to to nhỏ nhỏ, sau đó thì nó sập nguồn.
Không khởi động lại nó nữa, Nguyên Sơ dứt khoát nhét nó vào túi.
“Lão đại, ngày mai chúng ta đi đâu?” Phong Trần Tú hỏi.
Phía bắc là hẻm núi Kỳ Thạch, phía tây bắc là rừng Sương Mù, nếu đi về phía đông thêm mấy trăm mét thì sẽ đến khu 36.
Hoắc Doãn: “Hẻm núi Kỳ Thạch.”
Nguyên Sơ: 【Rừng Sương Mù.】
Túc Mạch liếc mắt, anh ta nghe thấy một câu trả lời khác với Hoắc Doãn trong lòng của Nguyên Sơ.
【Hẻm núi Kỳ Thạch, nguy hiểm.
(Nguyên Sơ)】
Túc Mạch tự hỏi, biết rõ nguy hiểm sao lại không nói ra?
【Mùa giao phối, bầy đàn tụ tập.
(Nguyên Sơ)】
Túc Mạch giật mình, nói: “Sắp đến mùa giao phối của dã thú rồi phải không? Từ trước đến nay hẻm núi Kỳ Thạch vẫn luôn là phạm vi hoạt động của dã thú.”
Hoắc Doãn dừng lại, yên lặng tính toán thời gian một chút, nghi hoặc nói: “Còn ít nhất một tháng nữa mới tới mùa giao phối…”
【Năm nay nhiệt độ thay đổi đáng kể, mùa giao phối sẽ đến sớm.
(Nguyên Sơ)】
Túc Mạch chần chờ, không biết có nên nói hay không, do dự một lát, cuối cùng nói: “Nhiệt độ thay đổi có thể dẫn đến mùa giao phối đến sớm.”
Nghe vậy, Hoắc Doãn lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Suy tính của anh không phải không có lý, để đề phòng, chúng ta chuyển hướng đi rừng Sương Mù đi.”
Túc Mạch liếc Nguyên Sơ, không nói gì tiếp nữa.
Anh ta biết lý do Hoắc Doãn muốn đến hẻm núi Kỳ Thạch, bởi vì trên mạng có người nói họ phát hiện vài loại dị thú hiếm có ở hẻm núi Kỳ Thạch, kèm theo những bức ảnh được chụp từ xa, thu hút rất nhiều người đến đó để săn bắt.
Nếu không có Nguyên Sơ nhắc nhở, anh ta cũng nghĩ rằng hẻm núi Kỳ Thạch là một sự lựa chọn tốt.
Chỉ có Nguyên Sơ biết rõ chuyện này là một trò lừa bịp, có người suy đoán mùa giao phối đến sớm nên cố ý tung tin tức, mục đích là lợi dụng đám dị thú bạo loạn để bao vây giết tiến hóa giả, trắng trợn cướp đoạt nguyên hạch, ngư ông đắc lợi.
Dựa theo quỹ tích bình thường, Hoắc Doãn đến hẻm núi Kỳ Thạch, gặp nguy hiểm cửu tử nhất sinh, còn những người khác thì không thể may mắn thoát nạn.
Bây giờ Hoắc Doãn thay đổi ý định, Nguyên Sơ chờ vài giây, không cảm nhận được uy hiếp của pháp tắc, rốt cuộc mượn miệng của người khác để tiết lộ tin tức mấu chốt, có thể qua mắt Thiên Đạo.
Hôm sau, mọi người chuẩn bị xuất phát.
Trên đường đi, gặp phải vài đội ngũ đến hẻm núi Kỳ Thạch.
Thật trùng hợp, Hào Tử cũng nằm trong số đó.
“Xin chào, lại gặp nhau rồi.” Hào Tử lái một chiếc xe đạp leo núi một mình, cậu ta nhiệt tình chào hỏi Hoắc Doãn.
Hoắc Doãn mở mái xe ra, lộ ra vòng phòng hộ trong suốt, gật đầu với Hào Tử.
“Các anh cũng đến hẻm núi Kỳ Thạch sao? Hay là chúng ta đi cùng nhau đi.”
“không phải, chúng tôi không đến hẻm núi Kỳ Thạch.” Hoắc Doãn từ chối.
“Hả?” Hào Tử ngoài ý muốn liếc anh một cái, “Anh không nhận được tin tức sao? Hẻm núi Kỳ Thạch xuất hiện vài loài dị thú hiếm có, đẳng cấp cũng không thấp.”
“Tôi biết, nhưng tôi lo lắng sẽ trùng với mùa giao phối." Hoắc Doãn cố ý nhắc nhở, nhưng đối phương rõ ràng không quan tâm.
“Ha ha, còn hơn một tháng nữa mới đến mùa giao phối, có gì mà lo lắng chứ? Cùng nhau đi đi.
Chúng ta có nhiều cao thủ như vậy, cho dù thật sự gặp phải mùa giao phối cũng không cần lo.”
Câu cuối cùng chỉ là nói đùa.
Tất cả dã thú trong mùa giao phối đều ở trong trạng thái hung hãn, thực lực cao hơn bình thường gấp mấy lần, hơn nữa số lượng rất nhiều, phải mấy chục đến gần trăm tiến hóa giả mới có thể đối phó được.
Hoắc Doãn khó mà nói tiếp nữa, dù sao mùa giao phối sớm cũng chỉ là suy đoán của bọn họ, nếu không xảy ra, chẳng phải sẽ trì hoãn việc người khác đánh quái sao?
Lúc hai người trò chuyện, Hào Tử cũng đã phát sóng trực tiếp, cho nên những lời của Hoắc Doãn cũng được khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy.
Nhiều người chế giễu và cười nhạo, nhưng vẫn có vài người cẩn thận chú ý.
Sau khi tạm biệt Hào Tử, đám người Hoắc Doãn tiếp tục đi đến rừng Sương Mù.
Khi chỉ còn cách rừng Sương Mù hơn mười dặm (*), tim Nguyên Sơ bỗng đập mạnh một cái, lưu quang trong mắt lóe lên, mơ hồ dự cảm được cái gì đó.
(*) 1 dặm = 1,609344 km.
“Dừng lại ở đây đi.” Hoắc Doãn chọn một chỗ trống để đậu xe bay.
“Nửa tháng tiếp theo, chúng ta sẽ hoạt động trong rừng Sương Mù.”
Dị thú thực vật và nguyên tố trong rừng Sương Mù tương đối nhiều, đương nhiên, cái “nhiều” này chỉ là so