Lúc xe ngựa tiến chợ phía tây, Chử Hồi nhìn đường phố bên ngoài hơi có chút ấn tượng, nàng nhíu mày trong lòng chửi thầm, do dự vài giây vẫn là nhịn không được nói ra: "Công chúa muốn đi Thính Vũ Các, thứ thảo dân nói thẳng, trước mắt sắc trời còn sớm, không bằng chúng ta đi Túy Hương lâu phía đông uống xoàng mấy chén"
Vĩnh An nghe vậy khẽ cười: "Ở ngoài cung, ta mặc nam trang, hiền đệ kêu ta một tiếng Tống đại ca cho thỏa đáng, Túy Hương lâu rượu ngon tuy hảo, nhưng thiếu mỹ nhân làm bạn, liền không thú vị"
Chử Hồi định cãi cọ vài câu, nhưng nhìn ánh mắt Vĩnh An chế nhạo, nàng bỗng nhiên ngộ ra, thôi, người này dù thân quen thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, nàng không có hứng thú há mồm nữa: "Cũng thế, nghe Tống đại ca an bài" chẳng qua buổi tối hồi phủ, trên người sẽ lây dính chút vị son phấn, ai, trong lòng khổ, còn không có chỗ nói.
Hoàng hôn treo đỉnh núi, trên đường người đến người đi, Thính Vũ Các cũng đã mở cửa tiếp khách, cứ việc đã tới vài lần, Chử Hồi vẫn có điểm không quá thích ứng, chính là hoàn cảnh không thể thay đổi, hoặc là tiếp thu, hoặc là bị bắt tiếp thu, không có biện pháp.
May mà Vĩnh An cũng không phải thật sự tới đây tìm hoan mua vui, nhưng đối với Chử Hồi, cũng không thấy có cái gì bất đồng, bởi vì đối với người chỉ lo ôm chén rượu buồn đầu như nàng, thật sự là nhấc không nổi hứng thú
Thính Vũ Các, trong thượng phòng tiêu phí quý nhất, vốn dĩ có mấy cái thanh quan hầu hạ nhưng lại bị đuổi ra, lão bản cũng mặc kệ, đã đưa tiền cho nàng rồi, không cần các cô nương chờ, chỉ chừa lại hai gã sai vặt thường thường đưa mấy bầu rượu vào.
Vĩnh An thật sâu thở dài, một thân gông cùm xiềng xích, không biết khi nào mới có thể cởi ra, bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, nàng nhìn người đối diện, cũng không có gì muốn thổ lộ, bất quá là một cái người tin được, có thể say một hồi mà thôi, mà Chử Hồi thực vinh hạnh chính là người này, hai người đều biết bí mật đối phương, mà thân phận của nàng quyết định mình là người chiếm quyền chủ động.
Chử Hồi thời khắc này, chỉ cảm thấy mình lại bị lừa gạt, nói tốt uống xoàng mấy chén đâu, ở trên đường còn nghĩ có thể nói vài câu, nhưng qua non nửa canh giờ, nàng liền biến thành một cái người vô hình, người đối diện không coi ai ra gì một ly tiếp một ly, không nói chuyện.
Nàng đè đè huyệt Thái Dương "Không tức giận, không tức giận", Chử Hồi hít sâu vài cái, nhìn về phía đồ ăn trên bàn, tới đâu hay tới đó, không bằng cho chính mình no bụng lại nói, kết quả là, một cái lòng tràn đầy mua say, một cái ăn đến vui vẻ vô cùng, trong phòng yên tĩnh, kỳ dị là, lại không có chút ngột ngạt nào.
Cứ như vậy, thẳng đến thái dương lặn xuống, sắc trời tối tăm, mắt thấy Vĩnh An đã thần chí không rõ, trên mặt là một mảnh mê mang, nếu còn như vậy, rất có khả năng sẽ không đứng lên nổi, dù sao cũng là công chúa một nước, còn kiêm nhiệm Thái Tử, vạn nhất bởi vì uống rượu xảy ra chuyện gì, không phải ai cũng có thể đảm đương được.
Nghĩ vậy, Chử Hồi buông đũa, ngồi ngay ngắn thân mình, mở miệng khuyên nhủ: "Tống đại ca, trời chiều rồi, chúng ta nên trở về"
Vĩnh An ngốc lăng ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp xem qua, trong đầu hỗn hỗn độn độn, nàng nhìn miệng người đối diện lúc đóng lúc mở, không biết hôm nay là hôm nào, nghe không rõ, cũng nói không nên lời.
Tình cảnh này, Chử Hồi khó được không hề bận tâm cái gọi là thân phận hoàng gia, nàng trực tiếp đứng lên, xoay người đi ra ngoài gọi người hầu, sai người đem Vĩnh An đưa về phủ công chúa, nàng không biết Thái Tử Phi có biết chân tướng hay không, vẫn là đem người đưa về phủ công chúa ổn thỏa chút.
Trong miệng vô ý thức nhắc mãi tên nương tử nhà mình, Chử Hồi chậm rì rì trở về Liễu phủ, hơn nữa tự hiểu là đem hành trình một ngày từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ công đạo một phen, mới rửa mặt ngủ. Nàng hoặc nhiều hoặc ít cũng uống mấy chén, cho nên cơ hồ nằm xuống liền ngủ rồi.
Nhìn người trên giường truyền đến tiếng hít thở đều đều, Liễu Tử Khinh không khỏi khóe miệng nhẹ dương, thẳng đến giờ phút này viên huyền tâm mới rơi xuống đất, qua canh giờ ăn cơm cũng không thấy thân ảnh Chử Hồi, nàng liền thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa phòng, không an được tâm làm bất cứ chuyện gì.
Nàng ở trong lòng thở dài một hơi, miêu tả lông mày Chử Hồi, hiện tại mới hiểu được tâm tình người vợ, trên đời này sợ là thật sự có hòn vọng phu.
Liễu Tử Khinh xoay người chuẩn bị tốt trà lạnh, đặt ở mép giường, tiện cho người ban đêm tỉnh lại uống nước, sau đó mới nằm lên giường, nàng nghiêng đi thân, duỗi tay đem cánh tay Chử Hồi ôm vào lòng ngực, nhắm hai mắt lại nhịn không được cười cong mi, vì động tác này mắc cỡ này.
Bên này có tình nhân dựa sát vào nhau ngủ, công chúa trong phủ lại trăm mối lo.
Vĩnh An căng ra mí mắt trầm trọng, thân thể dần dần có tri giác, nàng đang ở trong nước, bốn phía bố trí quen thuộc làm nàng biết mình ở trong phủ tắm gội, thị nữ vẫn ở một bên bận rộn đâu vào đấy, cho nên nàng tỉnh hay ngủ cũng không có gì khác biệt.
Khóe miệng tự giễu cười một cái, chờ tắm gội xong, Vĩnh An nhìn người trong gương đồng, nàng bực bội kéo ra đai lưng, mở ra ám đạo dưới giường, theo cầu thang đi xuống, thật dài hai bên tường được khảm dạ minh châu, đường dưới chân đã đi quá nhiều lần, quen thuộc đến nàng nhắm mắt lại đều có thể ra ngoài.
Lúc trước ra cung kiến phủ, nàng cùng Thái Tử huynh muội tình thâm, ngẫu nhiên phát hiện mật đạo tiền triều dẫn từ Đông Cung thông đến đây, không có bất luận do dự gì, nàng liền đem phủ công chúa định ở nơi này, chưa từng nghĩ khi đó nhất thời hứng khởi, ở hôm nay thế nhưng một bút thành thần
Ám đạo có quần áo Thái Tử, sờ sờ chỗ hầu kết, Vĩnh An nặng nề thở dài một hơi, phảng phất như bị cự thạch đè nặng, trầm trọng từ đáy lòng truyền đến.
Mở ra một cửa khác bên sườn, rõ ràng thư phòng phủ Thái Tử, mấy năm gần đây, trong phủ trên dưới đã quen chuyện chủ tử ở