Tác giả: Tô Mạt Na
Thể loại: Cổ đại, đoản văn, oan gia vui vẻ, kiếp trước kiếp này, sủng, HE
Tình trạng: 3 chương - đã hoàn
***
Trên núi có một con bạch cốt tinh, tất cả chúng yêu đều không rõ nàng bao nhiêu tuổi, chỉ biết so với lão thụ tinh kia còn muốn lớn tuổi hơn. Nàng không có chí lớn, vô tâm vô phế sống qua ngày, lấy việc lau đám xương sườn của mình làm niềm vui. Cuộc sống của nàng tạm coi như hạnh phúc, cho đến một ngày, trên trời giáng xuống một đạo sấm sét, đánh cho cái quan tài cũ của nàng vỡ đôi, còn tặng kèm cho nàng một tên tửu quỷ. Ngày đó, lúc hắn đè trên người nàng, rõ ràng lẩm bẩm “tìm được rồi”, nhưng nàng không biết thứ hắn muốn tìm là cái gì, nghe nói núi này có tiên khí, chẳng nhẽ hắn thực sự tìm được báu vật?
Thực hư chuyện này ra sao nàng không rõ, chẳng qua nàng vẫn quyết định giữ hắn lại, phần vì hắn còn nợ nàng một cái quan tài mới, còn không giữ lại làm lương thực dự trữ cũng được. Nhưng lý do thực sự có lẽ là tên tửu quỷ kia sau ngày đó nhất định không chịu rời đi, mỗi ngày còn nhăm nhe muốn lấy xương sườn của nàng đi hầm canh :(
Tửu quỷ kia mặc dù lúc nào cũng say khướt, nói chuyện lại thật thật, giả giả nhưng cuộc sống của nàng từ sau khi có hắn bầu bạn cũng coi như không tệ. Cho đến một ngày khác, trên núi có thêm một đạo sĩ, ôm mộng trừ yêu, hàng ma, không may mắn, con yêu quái đầu tiên hắn gặp được, lại là nàng. Đạo sĩ còn chưa kịp ra tay, đã bị tên tửu quỷ kia chặn lại. Tửu quỷ nói: “Nàng, không được…” Không thể đụng vào, không được làm hại, bởi vì chuyện xưa quá dài, thời gian ngăn cách, hắn nợ nàng quá nhiều, tìm nàng cũng quá cực khổ, từ này về sau, chỉ muốn che chở, ngàn kiếp, vạn đời cùng nàng nắm tay.
***
Nàng là một con bạch cốt tinh, sống ở núi Yến Lạc một ngàn năm có lẻ. Bạch xà tinh thường chỉ vào trán nàng mắng rằng nàng là một con yêu tính ngốc nghếch, không có chí hướng gì, ngay đến việc biến thành hình người cũng lười biếng. Thực ra không phải nàng không muốn, mà nàng không biết, dù biết rồi cũng không cách nào biến được.
May mắn, bên cạnh nàng có một tên tửu quỷ, mặc dù nghèo kiết xác lại rất không đáng tin, nhưng chỉ cần hắn phất tay một cái, bộ xương trắng của nàng liền hóa thành một cô nương xinh đẹp, yêu kiều. Tửu quỷ có một tên đồ đệ đạo sĩ, gọi là Thẩm Thanh.
Từ ngày Thẩm Thanh tới núi Yến Lạc, chúng yêu đều vì sợ hãi mà cuốn gói bỏ đi khiến nàng vô cùng buồn bã. Nàng nhớ chúng yêu, nhất là bạch xà tinh xinh đẹp hay mắng nàng kia, vì thế, ngốc nghếch bị tửu quỷ cùng Thẩm Thanh lừa tới Nghi Thành.
Nơi đó cảnh sắc mê người, phồn hoa rực rỡ, thế nhưng luôn khiến nàng có cảm giác bất an. Thẩm phủ trước mắt uy nghi, cổ kính lại khiến nàng có ảo giác thân thuộc. Những ảo ảnh đó giống như ánh đèn trong màn sương mờ mịt, khiến nàng sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn thật xa.
Ngày đó, bên bờ sông, chuyện của Thạch Linh cùng ánh đèn hoa đăng rực rỡ phá tàn màn sương mờ ảo, làm cho những ký ức xa xôi kia trở nên rõ ràng. Tiểu cô nương mười bảy, hoan hỉ gả đi; phu thê liền tâm, ngọt ngào, hạnh phúc bỗng chốc biến thành thiếu phu nhân, nâng bụng lớn, nước mắt tràn mi, đau khổ đuổi theo trượng phu, mà hắn, cứ như vậy biến mất, ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho nàng.
Trong giấc mộng của nàng, đã từng có một tình yêu rực rỡ như những đóa tường vi đỏ thắm, lại chẳng hiểu vì sao, khi mở mắt chỉ còn là một đóa hoa hồng trắng đã úa tàn. Ký ức ngọt ngào, vui vẻ bên nhau đã từng rõ ràng như thế, lại bị chính sự lạnh lùng của người ngưng đọng rồi vỡ tan. Một nghìn năm sau, ở nơi ấy, chỉ còn một con bạch cốt tinh đã quên đi tất thảy, cùng một tên tửu quỷ canh giữ tình yêu đã mất.
Chàng, đã từng là Từ gia công tử ngốc nghếch, là Đông Hoa đế quân lịch kiếp hạ phàm, cũng là tên tửu quỷ thích trêu chọc con bạch cốt tinh ở núi Yến Lạc kia. Chàng từng yêu một người, là tiểu thư Thẩm phủ ở Nghi Thành, nàng không chê chàng ngốc, đối với chàng luôn dịu dàng, quan tâm, phu thê ân ái, chỉ mong cùng dắt tay đi qua thiên trường địa cửu.
Chẳng qua thiên mệnh khó tránh, là tiên thì đến lúc phải trở về, chẳng ngờ lúc ra đi lại khiến nàng chịu nhiều đau khổ đến thế. Nàng, chẳng qua chỉ là một kiếp chàng đã trải qua, khi trở về vị trí cũ sẽ không còn nhớ nữa. Nhưng là, có những thứ, không dễ dàng có thể biến mất như vậy. Chỉ trách chàng nhớ ra quá muộn, khiến nàng chịu nhiều khổ sở, cũng không còn nhớ chuyện khi xưa.
Thẩm Uyển cùng Từ Tử Xuyên đã không có kết quả, nay mỗi người một hướng khác biệt, kẻ là yêu, người là tiên, vốn dĩ nên buông tha. Cuối cùng vẫn là chàng ích kỷ, không muốn buông tay, đến khi phát hiện hóa ra cũng có lúc bản thân yêu một người nhiều đến vậy. Chàng nợ nàng một kiếp, thêm một nghìn năm cô đơn, vậy để chàng dùng nghìn kiếp còn lại, cùng nàng làm một đôi “bạch cốt” vui vẻ ở bên nhau.
***
Lần trước đã tát bạn một cái, vậy thì lần này, để đền bù, tớ sẽ dâng hiến “cực phẩm” mới của tớ cho bạn. Như cái biển treo trên đầu hố, đây thực sự là câu chuyện xưa về một con bạch cốt tinh ngốc nghếch cùng một gã tiên si tình, có ngọt ngào, cũng có đau khổ, đảm bảo có thể khiến bất cứ trái tim thiếu nữ nào rung động.
Tớ thực sự không biết phải dùng từ gì để miêu tả mức độ thích của tớ đối với “con bạch cốt tinh” này. Chắc so với cái cảm giác tỏ tình với crush, xong đợi hồi âm, để rồi đến cuối cùng ôm được crush về nhà cũng giống như lúc tớ nhảy hố rồi cuối cùng xúc động nhìn “hai con bạch cốt tinh” hạnh phúc mà thôi. Nếu bạn tò mò muốn biết làm sao tiên nhân có thể thu phục bạch cốt tinh thì còn chần chờ gì nữa, nhảy hố ngay đi nào.
Bình luận truyện