Edit: Sương Tức
Ngày đó rốt cuộc vẫn là không làm, hai người thể xác và tinh thần đều không bình tĩnh, chỉ cần liếc nhau thôi liền phảng phất như bị điện giật, không dám ngốc tại một chỗ.
Hạ Tranh nói hắn đi tắm rửa một cái, liền buông Hứa Trì Quy xuống, vào phòng ngủ.
Hứa Trì Quy đóng cửa lại trốn vào thư phòng, nằm trên sô pha chờ dục vọng biến mất.
Khó khăn bình tĩnh lại, Hứa Trì Quy không tự chủ được suy nghĩ Hạ Tranh, thật sự chỉ đi tắm rửa thôi sao? Hay là sẽ…… Tự an ủi? Hạ Tranh tự an ủi là hình ảnh nào, liệu có cần y không?
Hứa Trì Quy trong đầu hiện ra một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em, tự làm mình thẹn thùng, nơi vừa bình tĩnh lại có xu thế ngẩng đầu.
Hứa Trì Quy nhanh chóng lắc lắc đầu, đem những hình ảnh đó vứt ra ngoài, nhịn không được mắng bản thân mình một câu: Hứa Trì Quy mày là tiểu sắc lang à!
Lúc Hứa Trì Quy ra ngoài, Hạ Tranh còn chưa "tắm" xong.
Hứa Trì Quy chỉ nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, liền vội vàng rời đi, đến trước tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn từ bên trong, rồi cắm đầu trong phòng bếp.
Hứa Trì Quy không đóng cửa, để lại một cái khe hở, trong lúc nấu còn để ý động tĩnh bên ngoài phòng khách.
Chờ y đem đồ ăn toàn bộ rửa sạch, lúc chuẩn bị xào rau thì Hạ Tranh mới ra ngoài.
Hứa Trì Quy nghe tiếng bước chân chậm rãi tới gần, tay run lên, dầu ăn lỡ tay bỏ hơi nhiều, vươn tay lấy một cái chén nhỏ, đem dầu ăn dư đổ vào.
Hạ Tranh đi vào, nhưng khoanh tay đứng yên phía sau Hứa Trì Quy trên người còn mang theo hơi nước, tóc không lau khô, sau cổ vắt một cái khăn lông hơi ướt.
“Hạ Tranh, ann đi ra ngoài đi,” Hứa Trì Quy không quay đầu lại mà nói, “Em xào rau, dầu mỡ lắm, chút nữa lại dơ bây giờ.”
Hạ Tranh nhìn đôi tai đỏ ửng của y, có chút buồn cười, vừa rồi còn có lá gan dụ dỗ hắn, bây giờ sao lại thẹn thùng như vậy.
Lúc này đã quá thời gian thường ngày bọn họ ăn cơm, Hạ Tranh sợ y đói, biết mình mà nằm lì phòng bếp sẽ ảnh hưởng đến Hứa Trì Quy, nghe lời mà xoay người rời khỏi phòng bếp, tầm mắt quét qua huyền quan, dừng lại một chút, quay đầu hỏi y: “Sao đôi giày thể thao kia lại dơ rồi, em đi ra ngoài hả?”
Hứa Trì Quy ánh mắt lóe lóe, trả lời: “Không có, em đâu dám ra cửa.”
Hạ Tranh không hoài nghi, chỉ cho rằng mình nhớ lầm, đi đến huyền quan đem giày thể thao cầm lên, đem vào phòng vệ sinh giặt sạch sẽ cho y, rồi đem phơi trên ban công.
Hứa Trì Quy thực ra là lừa Hạ Tranh, y có đi ra ngoài, không chỉ một lần.
Từ ngày bọn họ bên nhau, mười mấy ngày sau, không một ngày Hứa Trì Quy không ra ngoài, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Lý thúc nằm viện rồi, nên rác thải sinh hoạt gì gì đó, mỗi ngày phải đem vứt, đâu thể để chúng nằm hoài trước cửa được.
Thứ hai, chính y cũng muốn luyện tập ra ngoài, cho Hạ Tranh một kinh hỷ, muốn xuống dưới lầu đón hắn về nhà, còn muốn đi đón hắn tan tầm.
Quan trọng nhất chính là y muốn cùng Hạ Tranh đi thành phố A.
Y không tiếp thu được đất khách quê người, càng không chịu được cùng Hạ Tranh tách ra, cho nên phải cấp bách cưỡng bách mình ra ngoài, thích ứng với thế giới y cảm thấy đáng sợ.
Luyện tập nhiều ngày thế này, vẫn là có tiến bộ.
Mới đầu còn mất nửa tiếng, bây giờ chỉ cần mười năm phút, thân thể vẫn còn phản kháng, nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều.
Tuy rằng trong người khó chịu, nhưng trong lòng Hứa Trì Quy rất là thực thỏa mãn, y đặc biệt chờ mong Hạ Tranh xuống xe lúc nhìn thấy y sẽ phản ứng như thế nào, sẽ vui vẻ đi?
Lại luyện tập thêm hai ngày, Hứa Trì Quy cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, quyết định hôm nay sẽ xuống lầu đón Hạ Tranh tan tầm về nhà!
Hạ Tranh gần đây không cần phải tăng ca, lúc về nhà đã gần 6h tối, có đôi khi sẽ sớm hơn một chút.
Hứa Trì Quy vô gạo nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn bị xong, canh đúng 5h30 nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Hôm nay vận khí không tốt lắm, hàng xóm cánh vách đột nhiên đồng thời mở cửa với y, nhìn đến vị thanh niên hàng năm trốn trong nhà thì kinh ngạc cực kỳ.
Hàng xóm nhìn trời, hiếm nói: “Ui, hôm nay mặt trời lặn phía Đông hả?”
Hứa Trì Quy cúi đầu, không nói gì, thấy vị hàng xóm sắp sát lại gần, “Gầm” một tiếng đóng cửa.
Bên ngoài an tĩnh một chút sau đó vang lên tiếng mắng chửi tức giận, nói y không tôn trọng người già, không lễ phép, là quái vật không dám ra ngoài ánh sáng.
Hứa Trì Quy có chút khổ sở, y cho rằng có thể bước ra cửa chính là có tiến bộ rồi, nhưng mà chỉ cần một người nói chuyện với y, đem sự chú ý đặt lên người y, thì y lại khẩn trương trở về bộ dáng co rúm sợ hãi như trước đây.
Hứa Trì Quy ngồi xổm cạnh cửa hoãn một lát, sau khi xác định ngoài cửa không có người mới điều chỉnh mũ với khẩu trang một chút, một lần nữa mở cửa đi ra ngoài..
Bởi vì nhạc đệm vừa rồi, nguyên bản một Hứa Trì Quy hưng phấn vui vẻ trở thành một con rùa xẹp lép, tâm tình tốt đẹp cũng bị hạ xuống, y đột nhiên rất muốn nhìn thấy Hạ Tranh, muốn Hạ Tranh cho y một cái ôm, hôn y một cái.
Sắp đến bãi đổ xe, Hứa Trì Quy bước chân dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Hạ Tranh đưa lưng về phía y, cùng với nữ nhân xinh đẹp lần trước thân mật cười nói đứng chung một chỗ, còn tiếp nhận bó hoa trong tay nàng.
Hứa Trì Quy trái tim khó chịu cuộn thành một đoàn, hít thở không thông, chân mềm lui về phía sau, xoay người, không kịp nhìn đường mà chạy, kết quả, bước chưa được vài bước thì đã đụng phải một người, ngã thật mạnh trên đất.
Người bị Hứa Trì Quy va phải là một đại thúc có bụng bia to tròn, xem tướng mạo là biết không phải người có tính tình tốt rồi, đột nhiên bị va như vậy, nổi giận đùng đùng, chỉ vào người ngã trên đất, mắng rõ to, “Mẹ nó, bị mù à, không nhìn đường à!”
Hứa Trì Quy nghiêng người ngã xuống đất, tuy rằng mùa đông nên mặc đồ có chút dày, nhưng cánh tay và đùi có chút ẩn ẩn đau, vôn nước mắt đã nghẹn trong mắt, cơn đau ập tới, nhịn không được khóc ra tới.
Vị đại thúc có bụng bia to tròn ngạc nhiên, hỏi, “Thằng kia, khóc cái gì? Tôi còn chưa có khóc nhá, rõ ràng là cậu đâm phải tôi trước, muốn vụ oan à, cái chiêu này từ lúc cậu chưa sinh ra tôi đã biết rồi nhá, này!”
Hạ Tranh nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy bảo bối hắn phủng trên lòng bàn tay ngã trên mặt đất, trên mặt đầy nước mắt.
Hạ Tranh không rảnh lo Ứng Trúc Huyên còn ở đây, ôm hoa tiến lên, “Quy Quy! Đau chỗ nào?”
Hạ Tranh muốn đem Hứa Trì Quy kéo dậy, mới vừa đụng tới, thì y đã thu tay né tránh, tự mình chống dậy đứng lên.
Hứa Trì Quy đôi tay dơ hề hề quẹt nước mắt, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, còn phải cưỡng bách mở miệng xin lỗi, “Xin, xin lỗi……”
“Thực xin lỗi liền xong rồi? Đầu của tôi, ôi, phỏng chừng đã bị chấn động não, đến bệnh viện kiểm tra mới được.”
Hạ Tranh nhíu mày nhìn Hứa Trì Quy, thấy vị đại thúc có cái bụng bia to tròn không chịu buông tha, bước tiến một bước, lấy tư thế bảo hộ đứng trước Hứa Trì Quy, từ trong ví lấy ra một xấp tiền cùng một tấm danh thiếp, đưa cho đại thúc, vị có bụng bia to tròn.
“Xin lỗi, bạn tôi không cố ý, tiền này ngài cầm đi