Đêm khuya, trong phòng tổng thống.
Hoắc Thủy Nhi nằm trên chiếc giường rộng thênh thang, trong người khó chịu muốn chết.
Cô không ngờ rượu này nặng đô đến vậy.
“Tôi hỏi lại cô, mặt dây chuyền bằng ngọc bích này từ đâu ra?” Người đàn ông đứng bên giường, trịch thượng nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Thủy Nhi khẽ mở, cô nhìn người đàn ông trước mặt, không ngờ rượu còn có cả công dụng này cơ đấy, anh chàng này đẹp trai quá đi.
Mắt mũi miệng sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám chạm vào, lớn ngần này mà cô chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy!
Hoắc Thủy Nhi nghĩ dù sao mình cũng sắp chết, thôi thì trước khi chết cứ nếm thử mùi vị này xem sao, không uổng hai mươi năm sống trên cõi đời này.
Cô ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng người đàn ông, rồi cười giả lả với anh ta.
“Muốn biết mặt bằng ngọc của tôi ở đâu ra à? Vậy trước tiên anh phải làm quân tử…”
Người đàn ông nhíu mày, mất kiên nhẫn đẩy cô ra.
Hoắc Thủy Nhi nắm lấy cà vạt của anh kéo mạnh, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Hoắc Thủy Nhi chủ động quấn lấy cổ người đàn ông, hôn lên đôi môi mát lạnh của anh.
Cô mang theo sự bất mãn với số phận mà hôn đắm đuối người đàn ông trước mặt…
Một đêm mê đảo.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, toàn thân Hoắc Thủy Nhi đau nhức, đầu óc choáng váng.
Cô ngồi dậy và nhìn xung quanh, một đôi dép lê, giường đôi lớn màu trắng, là khách sạn.
Cô xốc chăn lên nhìn mình, trần như nhộng…
Hoắc Thủy Nhi che mặt, thở dài một hơi, ông trời đúng là “chiếu cố” cô quá.
Hoắc Thủy Nhi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối nửa tháng trước, chỉ còn một tháng để sống, cô đã lặn lội đến tận thành phố S để tìm kiếm cha mẹ ruột mà cô chưa từng biết mặt.
Cô chỉ muốn gặp lại họ trước khi chết nhưng tìm mấy ngày trời vẫn không có chút manh mối nào.
Tối hôm qua, tâm trạng của cô không tốt nên vào bar để uống rượu nào ngờ lại bị một gã đàn ông khốn nạn chuốc say.
Cô chê gã đó xấu xí nên sa vào vòng tay của một người đàn ông lạnh lùng như tảng