“Cố Đoàn Thuần, bộ đồ này đắt quá, tôi…”
Mặc dù vừa nãy cô giống như bất kỳ cô gáo nào, không chịu được sự cám dỗ của những chiếc túi đẹp và giày đẹp, nhưng giá tiền thì cô thật sự không trả nổi.
Hoắc Thuỷ Nhi nhìn Cố Đoàn Thuần đầy mong đọi, đôi mắt long lanh khẽ chớp: “Chúng ta vẫn nên đi thôi.” Sờ vào chiếc ví đã xẹp, cô chỉ đành nhịn đau lòng.
“Sao thế, em nghĩ tôi không mua được hay là vợ của Cố Đoàn Thuần tôi không mua được?”
“Đương nhiên là tôi…” Được rồi, Hoắc Thuỷ Nhi im miệng, bây giờ cô không chỉ là cô mà còn là vợ của Cố Đoàn Thuần.
Nhưng làm bà Cố mệt quá.
Hoắc Thuỷ Nhi nhìn bản thân trong gương, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy thích, lúc này sau gương chợt xuất hiện vài nhân viên bán hàng, ba người họ khiêng một cái giá tới, trên giá là một bộ váy cưới đắt tiền, được đính kim cương.
Hoắc Thuỷ Nhi chợt ngẩng đầu, không kìm được phát ra tiếng cảm thán vì ngạc nhiên!
Quá đẹp!
Nhưng vừa nhìn thấy áo cưới, Hoắc Thủy Nhi không thể bình tĩnh nổi nữa, cô nhìn sang Cố Đoàn Thuần