Cô và Hà Thuyết là được Tào Nguyệt Hằng giới thiệu mới quen biết lẫn nhau, Tào Nguyệt Hằng lại là bạn học đại học với Hà Thuyết, lúc đó Hoắc Thủy Nhi làm thêm ở bên ngoài, thỉnh thoảng ăn cơm cùng Tào Nguyệt Hằng, cho nên đi nhiều cũng gặp được Hà Thuyết, Hà Thuyết cũng bắt đầu theo đuổi Hoắc Thủy Nhi.
Hoắc Thủy Nhi thu hồi suy nghĩ, muốn cúp máy, bên kia lại truyền đến giọng nói: “Thủy Nhi, anh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy!”
Hoắc Thủy Nhi đã cúp máy.
Tình cảm trước kia cũng đã theo gió biến mất từ lâu.
“Điện thoại của ai thế?”
Giọng nói đột ngột vang lên làm Hoắc Thủy Nhi hoảng sợ, cô kinh ngạc suýt chút nữa đã quăng điện thoại ra ngoài, mới phát hiện ra không biết Cố Đoàn Thuần đã xuất hiện trước mặt cô từ khi nào, Hoắc Thủy Nhi nói: “Một người bạn.”
“Bạn bè bình thường?” Cố Đoàn Thần đã đi đến, đứng ở mép giường bễ nghễ nhìn xuống Hoắc Thủy Nhi, cong khóe môi: “Hay là bạn trai cũ?”
Hoắc Thủy Nhi rũ mắt không nói gì.
Ngón tay lại hơi siết chặt.
Nhưng cô lại còn ngửa đầu đối diện với anh.
Yết hầu khẽ chuyển động.
Ánh mắt Cố Đoàn Thuần dần dần trở nên thâm hơn, Hoắc Thủy Nhi ngửa đầu nhìn anh vô cùng khó chịu, không phải chỉ cao hơn cô một chút thôi sao, còn tưởng là anh thật sự cao quý hơn người khác à? Cô vịn tủ đầu giường, lập tức để chân trần đứng