Hoắc Thủy Nhi mím môi cười trộm, trên thực tế cô đã cười tít mắt rồi, nhưng lúc cô và Cố Đoàn Thuần đi vào chứng kiến cảnh tượng chấn động ở trước mắt, cô lại chẳng thể cười nổi.
Cảnh tượng trước mắt… thật chấn động.
Toàn bộ sân bãi rộng lớn đều là nam nữ ăn mặc sang trọng, nam thì mặc đồ vest đắt tiền, đang cầm ly Champagne trò chuyện với nhau, còn nữ thì ăn mặc lộng lẫy trêu đùa nhau, còn có một nhóm con gái đang đứng thảo luận về đồ xa xỉ, không ít phụ nữ trung niên mặc sườn xám đĩnh đạc khí chất nhất, thậm chí còn không nhìn thấy vết chân chim trên mặt bọn họ.
Đây là… cảnh tượng của giới thượng lưu.
Hoắc Thủy Nhi không khỏi ôm chặt cánh tay Cố Đoàn Thuần, hình như cô đã quên mất mục đích mình tới đây, mà chỉ còn lại nỗi căng thẳng.
“Em sợ à?” Cố Đoàn Thuần nhìn ra vẻ căng thẳng của Hoắc Thủy Nhi.
Nhưng anh không hề có ý muốn giúp, nếu ngay cả trường hợp này mà Hoắc Thủy Nhi cũng không ứng phó được, thì sau này làm sao làm bà Cố.
“Tôi, tôi mà sợ ư?” Hoắc Thủy Nhi nhìn thấy tia chế giễu trong mắt Cố Đoàn Thuần, nên ưỡn ngực, không chịu yếu thế nói: “Tôi sợ làm gì? Anh đừng coi thường tôi, mọi người đều là con người, trước đây khi đi chợ mua thức ăn tôi còn nhìn thấy nhiều người hơn này, cùng lắm… cùng lắm thì tôi xem bọn họ là cải trắng thôi.” Hoắc Thủy Nhi hừ một tiếng, cố gắng tỏ vẻ hùng hổ, nhưng nghe vẫn hơi chột dạ.
Sao có thể xem đám người này là cải trắng chứ?
chỉ vào dãy ghế sofa ở bên